PDA

View Full Version : My opinion


votuantu20
03-04-2006, 10:50 AM
khoa Hóa của chúng ta hình như không có nhiều người giỏi ngay cả người dạy chúng ta :matheo(

bluemonster
03-06-2006, 05:48 PM
khoa Hóa của chúng ta hình như không có nhiều người giỏi ngay cả người dạy chúng ta :matheo(
BM nghĩ bạn không nên nói như thế!!!! Nếu bạn là SV đại học thực sự thì việc thầy dạy như thế nào không quan trọng, quan trọng là tính tự học của mình. Dẫn chứng là khi BM tiếp xúc với các thầy cô có kiến thức rất cao và sâu, khi những người đó đứng giảng, thường thì hay nói lang mang, nói chung là khó hiểu. Nhưng khi có một vần đề nào đó khuất mắt thì thầy cô sẽ chỉ rất tận tình và cúng ta sẽ hiểu vấn đề hơn.
Chính vì vậy BM nghĩ chúng ta đã bước vào giảng đường ĐH phải phát huy tinh thần tự học cao hơn hồi phổ thông, và nên ít phụ thuộc vào những bài giảng của thầy cô, mà nên thay thế những buổi đứng giảng của thầy cô bằng những buổi cho SV hỏi về những vấn đề thắc mắc.
Các bạn nếu không đồng ý thì cứ rep nhé!!! :sep ( :nhacto ( :tuongquan

bluemonster
03-09-2006, 01:14 PM
Nhân đây em cũng xin mượn đất 4rum để có một góp ý nhỏ với các thầy cô được không ạ!!!
Theo em, khi đã bước vào đại học, tức là khuyến khích các sinh viên tự học, nhưng tụi em không thể không đi học đều vì còn một ràng buộc đó là điểm chuyên cần, sinh viên nào đi học đầy đủ trong những giờ điểm danh mới có thể lấy điểm tối đa, em mong quí thầy cô xem lại có thể bỏ luật này được không ạ!! :liemkem (

votuantu20
03-26-2006, 06:39 PM
Các bạn có thể nghĩ mình nói như vậy là bất kính với thầy cô, có lẽ truyền thống tôn sư trọng đạo từ ngày xưa không cho phép chúng ta đánh giá về cách dạy của các thầy các cô.
Nhưng xin lỗi, đối với tôi, tôn sư trọng đạo không phải là như vậy.
chắc các bạn cũng hiểu rằng, mọi chuyện đều có nguyện nhận của nó, không phảo tự nhiện mà tôi nói như vậy. Những lời nói đó phát xuất từ những bức xúc của bản thân tôi, của những hy vọng, những mong ước của tôi, những niềm tin mà tôi đã đặt ra khi tôi đến lớp nghe giảng.
và để các bạn hiếu rõ hơn về nhận định của mình, thì mình sẽ nói rõ lý do tại sao mình lại có suy nghĩ về thầy cô như vậy.

votuantu20
03-26-2006, 07:00 PM
thứ nhất[I]. tôi nói, khoa hóa chúng ta hình như không có nhiều người giỏi ngay cả người dạy chúng ta chứ tôi không nói là khoa Hoá chúng ta không có người giỏi.
các bạn có thể nghĩ xem, thầy dạy Đại học mà có những lời nói làm mình tưởng mình đang học với một đứa học sinh lớp 9, thì bạn có đặt niềm tin, có tin tưởng để tiếp tục học không.
mình ví dụ nhé : có một cô dạy hoá lý ( xin không nêu tên ) đã PHÁT BIỂU như thế này : 75 lít khí không phải chứa trong bình 75 lít. như chúng ta biết khí là một trạng thái không có thể tích thực, thể tích của nó phụ thuộc vào bình chứa, đã nói 75 lít khí thì hiển nhiên bình chứa là 75 l, điều này ai cũng biết nhưng cô dạy mình lại không biết là sao
một chuyện khác nữa, thầy dạy Lý A2 , trong một phần chứng minh công thức nào đó ( mình không nhớ rõ) đã ghi 1 dònh như thế này S= V / t ( quãng đường bằng vận tốc chia thời gian ) ai cũng biết điều đó sai, và đương nhiên cũng se nghĩ rằng đây là do thầy viết nhanh nên dẫn đến lầm lẫn, nhưng cái tôi muốn nói là dù viết sai như vậy nhưng công thức cuối cùng thầy chứng minh vẫn đúng. thật khó hiểu. từ điều này cho thấy thầy cũng học thuộc lòng chứ chẳng hiểu gì, kể cả cách chứng minh một công thức mà cũng phải học thuộc lòng, một cách học phi khoa học.
lại một chuyện khác nữa, một thầy dạy Hoá vô cơ vào lớp luôn miệng nói chúng ta ra nước ngoài luôn bị khinh thường không phải bởi chúng ta nghèo, mà vì chúng ta thiếu văn hóa, thầy nói rất có lý đấy chứ, một lần có bạn nói chuyện trong lớp, thầy bực mình và chửi thẳng : "vô văn hoá, sinh viên mà không có văn hoá thì làm sao đất nước phát triễn được, người ta khinh mình, không biết tự nâng giá trị mình lên mà ở đó còn tự hạ thấp giá trị của mình như vậy " tôi nói thật, tôi rất đồng ý với thầy như vậy, nhưng các bạn biết không, một người luôn mọêng nói phải có văn hoá, phải biết tự nâng cao trình đô văn hoá của mình lên , lại hút thuốc trong lúc dạy học một hành động khôngnhững vô văn hoá mà là vô ý thức, vô kỷ luật và còn làm hại đến bao nhiêu người khác vì khói thuốc, vì phải chứng kuến một cảnh rất khó chịu

votuantu20
03-26-2006, 07:07 PM
và các bạn nghe tôi nói này, còn rất nhiều, rất nhiều những chuyện khác nữa không tiện nói ra. những chuyện đó làm tôi rất bức xúc và bực bội.
Các bạn biết không, trước khi vào Đại học tôi ước mơ được trở thành một nhà Khoa học nổi tiếng, một giáo sư có thể dạy các bạn sinh viên sau này. tôi thiết nghĩ sẽ vui lắm đây khi tôi được học cùng với những người nổi tiếng, những người giỏi để tôi học hỏi, chăm bón cho ước mơ sau này của tôi.
Nhưng tất cả đều là hư vô, va tôi thực sự chưa gặp một người nào giỏi thật sự cả.
tôi nói vậy các bạn đừng nghĩ là tôi giỏi, tôi rất dở. nhưng tôi học dở như thế này một phần không nhỏ là do tôi chán nản, tôi buồn cho nghành giáo dục của đất nước. tôi thật sự không muốn học để trở thành 1 cử nhân bằng con đường như thế này, tôi không múôn học với những người mà tôi không coi trọng.

votuantu20
03-26-2006, 07:11 PM
Nhưng tôi nói thế thôi chứ tôi vẫn phải học, vẫn phải đến trường, vẫn phải cố tiếp thu những mớ hỗn độn mà sau khi về nhà tôi lại phải ngồi suy nghĩ xem cái nào đúng cái nào sai, để học , để thi.

votuantu20
03-26-2006, 07:15 PM
nếu như các thầy cô có đọc được những dòng này của em, và thất em quá hổn thì các thầy cô cho em xin lỗi, nhưng em không có ý phê bình hay chỏ trich thầy cô, em chỉ muốn nói lên suy nghĩ của mình để có người phải ngồi lại suy nghĩ về nó.
Và các bạn đang học cùng mình chắc chắn đã có lần chứng kiến những cảnh tương tự như mình, hãy mạnh dạng mà bày tỏ ý kiến, không phải thoả mãn bản thân mà là để đóng góp cho trường, cho thầy cô chúng ta một tốt hơn.
đó là my opinion,

votuantu20
03-26-2006, 07:20 PM
à, còn phần bạn bluemonster ( con qủy xanh lè ) nói mình không phải là sinh viên đại học, mình có vài lời với bạn như thế này.
bạn không có tư cách để nói mình như vậy, bạn không có tư cách bạn hiểu không.
trước khi đưa ra một nhận định gì đều phải xem xét nhiều góc độ, phải suy nghĩ và luôn luôn suy nghĩ trước khi nói ra một đìêu gì đó. bạn đưa ra lời nhận xét về người khác khi chỉ căn cứ vào 1 câu nói của người đó, quá vội vàng, và như vậy tôi nói thẳng bạn không có tư cách trở thành một nhà khoa học. hãy suy nghĩ bãn nhé.

aqhl
03-26-2006, 11:49 PM
Nói cũng khá, nhưng nên nhớ rằng nơi nào thì cũng có người này người khác. Quan trọng là học cái gì hay mà mình chưa biết, đừng để ý đến cái dở làm gì. Tôi không nói nhiều, chỉ có một thí dụ cho em. Cùng khóa tôi có một anh rất ít khi đến lớp, 4 năm học nhưng số buổi đến lớp chắc chừng vài chục. Lâu lâu mới lên lớp thăm bạn bè thôi (chứ không phải để học). Từ năm 3 đã được thầy giao cho quản lý một phòng máy tính để nghiên cứu. Kết quả cuối năm 3 đoạt giải Vườn ươm NCKH, năm 4 đoạt giải Quả táo vàng NCKH, và tốt nghiệp thủ khoa khóa học năm đó. Sau khi tốt nghiệp được học bổng đi Pháp học Thạc sĩ, một năm sau được học bổng đi Hà Lan làm Tiến sĩ và sẽ hoàn thành Tiến sĩ vào năm 2007, lúc đó anh ta chỉ mới 25 tuổi thôi. Đây không phải là ngoại lệ trong khoa mình, theo tôi biết thì cùng khóa đó còn 3 người cũng đang làm Tiến sĩ.

Em thấy không, họ cũng học cùng thầy cô đang dạy em đấy. Cố gắng học cho tốt nhé, và đừng để ý nhiều vào mấy chuyện vặt vảnh quá. Chúc em thành công!

bluemonster
03-27-2006, 12:05 PM
à, còn phần bạn bluemonster ( con qủy xanh lè ) nói mình không phải là sinh viên đại học, mình có vài lời với bạn như thế này.
bạn không có tư cách để nói mình như vậy, bạn không có tư cách bạn hiểu không.
trước khi đưa ra một nhận định gì đều phải xem xét nhiều góc độ, phải suy nghĩ và luôn luôn suy nghĩ trước khi nói ra một đìêu gì đó. bạn đưa ra lời nhận xét về người khác khi chỉ căn cứ vào 1 câu nói của người đó, quá vội vàng, và như vậy tôi nói thẳng bạn không có tư cách trở thành một nhà khoa học. hãy suy nghĩ bãn nhé.
Hình như votuantu hơi mất bình tỉnh đó, bạn đọc kĩ lại đi, câu BM nói là như vầy mà:
Nếu bạn là SV đại học thực sự thì việc thầy dạy như thế nào không quan trọng, quan trọng là tính tự học của mình.
Câu nói của BM rất vô tư, không có ý nhận xét một ai cả, BM chỉ muốn truyền đạt một ý trong đó thôi, là cách học của sinh viên đại học sẽ khác với cách học của thời phổ thông, hãy nhớ lại đi, ở Phổ thông, khi chúng ta không đi học vì bất kì lí đo gì , kể cả ở nhà tự học, đều bị qui vào tội trốn học, là hư đốn, nhưng lên ĐH thì khác, nếu như thầy cô dạy thực sự coi chúng ta là những sinh viên ĐH thì BM nghĩ sẽ không cần phải điểm danh, hay cộng điểm chuyên cần gì cả, mà chỉ cần tổ chức những cuộc thi giữa kì chẳng hạn, al2 có thể nắm lực học của sinh viên mình dạy.
Nãy giờ, BM đọc những lời votuantu ghi, mình hơi thắc mắc một điều
Các bạn biết không, trước khi vào Đại học tôi ước mơ được trở thành một nhà Khoa học nổi tiếng, một giáo sư có thể dạy các bạn sinh viên sau này. tôi thiết nghĩ sẽ vui lắm đây khi tôi được học cùng với những người nổi tiếng, những người giỏi để tôi học hỏi, chăm bón cho ước mơ sau này của tôi.
Nhưng tất cả đều là hư vô, va tôi thực sự chưa gặp một người nào giỏi thật sự cả.
tôi nói vậy các bạn đừng nghĩ là tôi giỏi, tôi rất dở. nhưng tôi học dở như thế này một phần không nhỏ là do tôi chán nản, tôi buồn cho nghành giáo dục của đất nước. tôi thật sự không muốn học để trở thành 1 cử nhân bằng con đường như thế này, tôi không múôn học với những người mà tôi không coi trọng.
Nếu bạn không phiền thì BM xin góp ý với bạn một vài điều nhé!!!
Đầu tiên, qua câu nói của bạn, cho thấy chắc hẳn hồi cấp ba bạn cũng rất nhiệt huyết, vì ước mơ của bạn rất đẹp, nhưng tại sao bạn lại nản chí, mà lí do để bạn nản chí thực sự đơn giản, khiến BM nghi ngờ về những điều mơ ước của bạn, đó chỉ là chưa gặp được người giỏi để dạy bạn, bạn có biết, ở bất kì môi trườg nào, cũng sẽ có ngưới giỏi và người dở ( bạn đồng ý chứ) vì thế, tôi ví dụ, bạn đặt trường hợp bạn là một giảng viên đứng lớp, lớp bạn dạy chỉ có một vài người nổi trội, còn lại số đông là không được giỏi lắm, hoặc cũng có thể giỏi nhưng mục đích học của người đó lại rất bình thường vậy thôi... thế thì bạn có mạnh dạn đứng giảng những cái cự kì sâu sắc, cao xa cho một số ít những người giỏi trong lớp theo kịp, còn số người còn lại thì ngậm ngùi đi đóng tiền học lại :die ( . Tôi hơi dài dòng đúng không, nói chung, tôi chỉ muốn truyền đạt một ý niệm mà đó là kim chỉ nam của tôi:
"Không ai có thể giúp mình thay đổi cuộc đời cả, mà chỉ có ta, chính ta là người quyết định số phận của mình"
Nếu bạn đã nuôi hoài bão cho mình từ rất sớm như vậy, tại sao bạn không tiếp tục nuôi cho nó lớn hơn, và hãy cố biến hoài bão của mình thành hiện thực, bằng cách duy nhất là "tự học", bạn đừng sợ không có người giỏi để có thể trao đổi với bạn về tất cả các vấn đề, mọi người xung quanh ta đều đáng để ta học hỏi!!! ( bạn tin không???)

À, votuantu có phải đang học tự nhiên TP luôn không? Nếu đúng, chúng ta có thể một buổi đẹp trời nào đó sẽ nói chuyện với nhau, có thể ở căn tin, ok!!!
Chúc vui!!! :noel7 ( :hocbong (

votuantu20
03-30-2006, 10:19 PM
Nói thật nhé, nếu mình không có tinh thần tự học thì mình đã không vượt qua tất cả các học phần mà không bị thi lại môn nào, học kỳ nào cũng đều được học bổng nữa chứ. Nếu mình không tự học thì mình bị out lâu rồi.
Thực ra mình bức xúc và không biết nói với ai, nên dành tìm diễn đàn khoa Hoá đề bày tỏ bức xúc của mình ( vì mình nói với bạn thì chẳng ai nghe cả ), mình nghĩ Đại học không phải là nơi đào tạo ra một vài cá nhân xuất sắc mà là nơi đào tạo ra một " lứa " những nhân tài cho đất nước. Chuyện một anh nào đó học 4 năm đại học mà chỉ đến lớp vài chục buổi, mà được giải này giải nọ, là một trường hợp cá biệt, và đó cũng không phải là mục đích của nhà trường, đúng không . Và chuyện anh ấy không lên lớp càng nói lên rằng lớp học không gây được hứng thú đối với anh ấy, có lẽ anh ấy cũng gặp những chuyện tương tự như tôi nhưng ko nói ra .

votuantu20
03-30-2006, 10:36 PM
dù sao thì tôi cũng đã có dịp nói lên suy nghĩ của mình, điều đó giúp tôi rất nhiều. Và theo một kinh nghiệm của người lớn hơn tôi truyền lại thì cách tốt nhất là phải học cách THỜ Ơ trước những việc cần phải thờ ơ. Thật đáng buồn bạn nhỉ. Chúng ta đành phải chấp nhận một thực tại là đất nước ta, con người ta , cuộc sống và xã hội ta không như những gì ta mong đơi.
Thiết nghĩ Einstein không thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới nếu ngày ấy ông ta không rời khỏi trường nơi ông ta đang học ( ở Đức ) để sang định cư tại Thụy Sĩ nơi mà tài năng của ông được bộc lộ thực sự khi những thắc mắc của ông được giải đáp một cách trọn vẹn ở ngôi trường bên Thụy Sĩ mà ông theo hoc.

Lam Xuan Tam
03-31-2006, 12:35 AM
Năm 1978, có một thuyền nhân vượt biên qua Thái Lan, giữa đường bị hải tặc cướp lột hết, chỉ còn một chiếc quần cụt mặc trên người khi tới được trại tỵ nạn Songka ở Thái Lan. Vậy mà anh ta cứ ca hát suốt ngày. Có một bà cũng tới trại tỵ nạn Songka, bao nhiêu tiền bạc vòng vàng của bà bị hải tặc cướp hết, trừ hai chỉ vàng bà cất giấu đâu trong người mà hải tặc Thái Lan không thấy được. Bà ta khóc bù lu bù loa: “Trời đất ơi, còn có 2 chỉ vàng, làm sao mà sống!” Anh chàng kia thấy vậy cũng giả bộ than trời: “Trời đất ơi, còn có một chiếc quần xà lỏn mặc trên người, làm sao mà sống!” Nói xong, anh ta lại cười ha hả.
Cũng cùng một hòan cảnh, nhưng lại có 2 cách xử sự khác nhau. Votuantu ơi, bạn không thể mong cuộc đời này tòan màu hồng như trong giấc mơ của bạn. Và với cách nghĩ về cuộc đời như bạn, theo tôi có lẽ bạn đã không ít lần vỡ mộng.
Tôi công nhận nền giáo dục Việt Nam có rất nhiều yếu kém, tuy nhiên xin lỗi, dù cho bạn có đang học ở Harvard Uni. bạn cũng có thể nhìn ra những yếu kém trong cách giáo dục của họ. Con đường của phát triển là nhìn ra và sửa chữa những yếu kém, sai lầm. Có thể nền giáo dục VN yếu kém hơn rất nhiều so với các nước khác, bạn đã nhận ra, rất tuyệt, vậy tiếp theo bạn làm gì? Bạn về nhà đập đầu vào gối và nguyền rủa nó thôi sao, bạn sầu thảm về nó, rồi bạn bỏ mặc nó, cuối cùng có gì thay đổi?
Và xin lỗi bạn, nhưng thật sự bạn cho rằng không mấy ai nhìn ra điều này sao? Bạn nghĩ rằng chỉ mìng bạn, một sinh viên 20 tuổi có những nhìn nhận những bức xúc về giáo dục như thế, còn những người đang giảng dạy chúng ta, những người tuổi đời có thể gấp đôi bạn, không nhìn nhận ra hay sao? Chưa kể đến hàng trăm, hàng ngàn sinh viên cũng bằng lứa tuổi bạn, những lứa tuổi sinh viên đã và đang ko ngừng phấn đấu, bạn cũng nghĩ họ ko nhận ra điều đó hay sao?
Và một lần nữa xin lỗi bạn, nhưng nhận xét của tôi về tất cả những gì bạn viết: “Thật quá đáng!”
Bạn phê phán thầy cô, bạn nổi nóng lên vì một lời bình của Bluemonster, và bạn đã viết rất hay như thế này:
bạn không có tư cách để nói mình như vậy, bạn không có tư cách bạn hiểu không.trước khi đưa ra một nhận định gì đều phải xem xét nhiều góc độ, phải suy nghĩ và luôn luôn suy nghĩ trước khi nói ra một đìêu gì đó. bạn đưa ra lời nhận xét về người khác khi chỉ căn cứ vào 1 câu nói của người đó, quá vội vàng, và như vậy tôi nói thẳng bạn không có tư cách trở thành một nhà khoa học. hãy suy nghĩ bãn nhé.
Nghe rất đúng nhỉ! Vậy cho mình hỏi lại bạn, trước khi bạn post những bài này bạn đã “xem xét nhiều góc độ” “suy nghĩ và luôn luôn suy nghĩ trước khi nói” và bạn có chắc là bạn “có tư cách” để nói về thầy cô và bạn bè như thế không?
Votuantu oi, bạn và tôi cũng như mọi người đang đứng trước một đống cát lẫn vàng (vâng có thể vàng không nhiều)! Nhưng trong khi mọi người đều đang cố gắng nhặt lấy những mảnh vàng hoặc tìm đến những nơi có nhiều vàng hơn (tôi muốn nói đến những người đi du học) thì bạn ngồi đấy mà nguyền rủa đống cát bẩn làm lấm lem bạn và chê bai những người đang vọc tìm vàng! Vì bạn không nhận ra được nỗ lực của học, bạn chỉ nhìn thấy họ đang lấm bẩn! Bạn chỉ nhìn thấy đất cát trong họ, bạn không chịu nhìn những viên kim cương đang sáng trong họ.
Xin lỗi Tuantu, tôi ko có ý định dạy đời bạn, tôi cũng ko đủ già để dạy đời ai, nhưng tôi cũng đã từng như bạn, đã từng vài lần vỡ mộng, nhưng cũng nhờ đó, tôi đã có cách nhìn thóang hơn. Tôi thật lòng không ghét bạn, tôi thật sự muốn giúp bạn. Tuy nhiên tôi sợ bài viết này của tôi sẽ phản tác dụng, tôi không nghĩ bạn sẽ đọc nó và suy nghĩ một cách bình tĩnh.
Tuy nhiên tôi rất mừng là thầy Huy đã hẹn gặp bạn. Tôi mong thầy sẽ có cách giúp bạn, có cách nói cho bạn hiểu. Xin nói cho bạn biết rõ, tôi rất quý trọng thầy Huy về kiến thức và cách sống của thầy. Vì thế tôi thật sự mong, trong lần gặp với thầy, bạn sẽ để tâm nhìn, và suy nghĩ lại vấn đề. Lúc đó, bạn có thể đọc lại những gì tôi nói với bạn, một cách bình tĩnh hơn.
Tôi cũng rất mong bạn trả lời bài viết của tôi, bạn có thể sẽ có điều ko đồng ý, cảm thấy tôi trách oan bạn, xin bạn cứ nói. Tuy nhiên, bạn có thể giúp tôi một việc không, nếu bạn muốn làm điều đó, xin hãy làm sau khi đã nói chuyện với thầy.
Và tôi lại xin lỗi bạn lần cuối, nếu bài viết này có gây ra cho bạn những cảm xúc khó chịu hay buồn bưc.
Chào bạn.
Lâm Xuân Tâm

TITAN
04-01-2006, 04:44 PM
Cùng đọc, cùng suy ngẫm!

Khi chất xám làm mồi cho mối mọt


Biết bao công trình nghiên cứu đành phải xếp xó ngay từ khi vừa hoàn thành. (Hình minh họa - xinet.com)
Một năm, cả nước có vài trăm công trình nghiên cứu khoa học của sinh viên ra đời. Và cũng con số ấy trôi vào nằm chất kệ, chất đống trong các thư viện...


Và cứ thế, kho luận văn, tài liệu khoa học sinh viên trong các thư viện phải giải quyết tình trạng chật chỗ bằng cách... đi thanh lý bớt. Giá trị cân não được mối mọt giải quyết sẽ rẻ rúng hơn cân ký cho ve chai bán dạo: 2.000 đồng/kg giấy.

Quan trọng là lúc ấy, giấy của công trình khoa học sẽ bình đẳng với một số loại giấy khác không tiện nêu tên.

Nhưng nghiên cứu khoa học luôn luôn là vấn đề hấp dẫn và hăm hở đối với những sinh viên mang nhiều hoài vọng và máu lửa. Sự tốn kém tiền bạc cho đầu tư nghiên cứu so với vật giá cơm gạo, nhà trọ sinh viên thì vốn đã quá cao. Nhưng đầu tư tiền bạc ấy có đáng gì so với chất xám, trí tuệ của nhiều người, và đặc biệt là của chủ nhân được gắn cái tên trên "công trình" ấy. (Dù vẫn biết, không phải nghiên cứu khoa học nào cũng đúng nghĩa với hai chữ công trình!)

Cách đây chưa lâu, anh bạn cùng phòng trọ với người viết hăm hở săn giải thưởng cấp trường, cấp bộ cho đề tài khoa học nghiên cứu về vi khuẩn nốt sần trên cây đậu xanh. Con nhà nghèo, phải dốc hết tiền túi, vay mượn tiền bạc cho cuộc khát vọng này. Khát vọng mà cứ như đánh bạc.

Những đêm khuya, thằng bạn vô tâm (là tôi) thức giấc, cứ thấy anh bạn khổ hạnh gò lưng trên xấp bản thảo, tài liệu dày cộm sau những ngày thực tế, lê la hết cánh đồng này đến cánh đồng khác, phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác. Gầy đét. Siêu mỏng. Nhiều nốt sần từ cây đậu xanh lây sang hai gò má hóp của anh sinh viên nghèo đóng mụn như cơm cháy. Ăn bánh mì làm khoa học mà.

Thế rồi công trình chỉ dừng lại ở mức giải thưởng của trường. Kiếm được giải thưởng vỏn vẹn... 1 triệu. Khao bạn bè hết 900 ngàn tiền bia để đưa tiễn cái công trình khoa học sau nhiều ngày khổ hạnh kia vào... thư viện. Thế đã là vui. Chứ giải thưởng cấp bộ nghe đâu cũng chỉ vài ba triệu. Về giá trị kim tiền mà nói, kém hơn giải khuyến khích của một cuộc thi game show truyền hình đang nhan nhản hằng ngày trên tivi.

Dạo ấy, nghe đồn có sinh viên ở phía Bắc bán công trình nghiên cứu khoa học của mình cho doanh nghiệp được trên dưới 1 tỷ, thấy ngậm ngùi. Vì trong vài trăm công trình khoa học mỗi năm, chỉ có 1- 2 công trình đi vào thực tế và ít ra mang lợi cho thực tế. Những công trình lý thuyết ít được ngó ngàng, lâu ngày, làm mồi nhâm nhi cho lũ mối ưa nhậu giấy. Còn những công trình thực tế thì thực tế ấy luôn bị coi chưa tới nơi tới chốn.

Gần đây, một sinh viên từng ngồi ở quán cóc gào lên: tôi có ý tưởng này hay lắm nhưng mà chẳng biết phán ở đâu. Tôi bí mật không nói ra cho ai biết vì chỉ cần sơ sẩy là bị ăn cắp ngay. Hắn nói ra điều hoài nghi ấy là bởi vì một số công trình của các bạn cùng khóa với hắn đã từng bị doanh nghiệp... "tiếp thu" cái hay "loại bỏ cái dở" và như thế là những đề tài khoa học đã bị "rút tỉa" một cách trắng trợn. Nhưng tình ngay lý thì gian. La làng chẳng ích gì.

Người ta thường nói đến chuyện chảy máu chất xám "ra ngoài" mà quên rằng nếu không giải quyết đầu ra cho những đề tài khoa học của trí thức trẻ, thì chất xám chúng ta tự làm triệt tiêu "ở trong nhà" trở thành thảm họa cho học thuật và khoa học đóng góp cho sự phát triển của đất nước.

Những trung tâm giới thiệu ý tưởng, mua và làm cầu nối công trình khoa học sinh viên với thực tế, những tổ chức bảo vệ sở hữu trí tuệ và chuyên làm công việc quảng bá những công trình giá trị do sinh viên đổ mồ hôi sôi từng cân não làm ra nên bắt đầu từ đâu nếu không phải là phía nhà trường, nơi đào tạo và tạo thương hiệu của mình bằng những sản phẩm chất lượng cụ thể, đóng góp và tạo nguồn lợi cho xã hội?

Theo Nguyên 7,9X
Sinh Viên Việt Nam

votuantu20
04-02-2006, 06:19 PM
Trước hết xin cám ơn bạn Lâm Xuân Tâm đã quan tâm đến vấn đề này vào đã tận tình khuyên bảo tôi, và cho tôi những bài học quý báu.
Trước hết tôi muốn đính chính và giải thích những suy nghĩ của tôi cho bạn hiểu rõ hơn.
Thứ nhất : bạn lấy một câu chuyện về một người đàn ông chỉ còn 1 cái quần đùi để muốn nói với tôi rằng chúng ta cần phải biết nhìn cuộc sống bằng một con mắt lạc quan, phài biết vui vẻ mà sống trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, nhưng bạn thấy 2 chuyện này có khác nhau không. Người đàn ông trong hoàn cảnh đó dù có than trách, khóc lóc thì đâu có kết quả gì, chỉ thêm mệt mỏi và buồn phiền, càng làm cho sức khỏe xấu đi mà thôi, trong trường hợp đó phải biết lạc quan, phải biết cười ha hả đểso61ng là đúng rồi. Nhưng chuyện của tôi thì khác, nhựng lời tôi nói ra, những bức xúc mà tôi bày tỏ, những trăng trở mà tôi đang trăn trở đâu phải là một việc làm vô ích. Có lẽ nếu một người nào đó đọc được những suy nghĩ của tôi thì chắc hẳn họ sẽ phải đọng lại mà suy nghĩ, những thầy cô như tôi nói chắc hẳn sẽ bị nhột, có thể họ sẽ ghét tôi, nhưng cũng có thể họ sẽ tự coi lại mình; những người làm công tác quản lý nhà trường khi xem những ý kiến của tôi có thể họ sẽ ghét tôi, nhưng cũng có thể họ sẽ tự nhìn lại mình mà xấu hổ , vậy những bức xúc của tôi nói ra đâu phải vô ích.
Thứ hai : bạn đã nói là ""Nghe rất đúng nhỉ! Vậy cho mình hỏi lại bạn, trước khi bạn post những bài này bạn đã “xem xét nhiều góc độ” “suy nghĩ và luôn luôn suy nghĩ trước khi nói” và bạn có chắc là bạn “có tư cách” để nói về thầy cô và bạn bè như thế không?"". Bạn đã đọc kỹ những gì tôi đã viết trước đây chưa, nếu bạn đọc kỹ thì bạn sẽ nhận ra một điều rằng những dòng tôi viết chứa đầy sự bực tức, nóng giận , điều đó nói lên rằng những bực tức đó, những nóng giận đó đã dồn nén từ rất lầu rồi, nó đã bắt đầu tích tụ từ những ngày đầu tiên tôi bức chân đến giảng đuòong đại học và cho đến bây giờ đã là 2 năm rồi bạn biết không. trong 2 năm đó tôi đã suy nghĩ và không ngừng suy nghĩ về nó. đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng cuộc sống là như thế, hể thấy cái gì xảy ra thường xuyên thì xem đó là điều bình thường, không cần phải quan tâm, bàn cải mà hãy chấp nhận nó như một sự thật, và hãy sống cùng nó. Nhưng bạn này bạn có thể sống cùng một cái mụn mọt thật to, thật nhức mà vẫn xem như không có nó không. Bạn có biết rằng trong 2 năm trăn trở, suy nghĩ, đã có những mâu thuẫn nảy sinh trong tôi ngày một nhiều nhưng chưa được giải quyết. bạn thấy đó, 2 năm có phải là một thời gian đủ dài để tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã suy nghĩ rất kỹ khi đưa ra nhận xét của mình, chứ không như bạn nghĩ đâu. còn chuyện tôi có tư cách đánh giá thầy cô như vậy hay không thì tôi có thể khẳng định rằng tôi hoàn toàn có đủ tư cách. bạn đi mua một giỏ hoa quả , bạn mong chờ rằng sẽ mua được những trái ngon để bồi bổ cho bạn, nhưng người bán lại bán cho bạn những quả sâu, ăn vào là đau bụng, thì bạn sẽ nghĩ gì. bạn chắc hẳn sẽ bực tức và cho rằng người ta đã lứa bạn , đúng không. Kiến thức hiển nhi6n là một loại hàng hóa vì rõ ràng bạn phải bỏ tiền ra mua nó, vậy tại sao bạn không có quyền đòi hỏi những thứ tốt nhất, bạn nhận được những thứ hư hỏng mà bạn vẫn coi như không thì bạn đã quá lãng phí tiền bạc của cha mẹ đã bỏ ra cho bạn học rồi. Và người xưa còn có câu " Thượng bất chính , hạ tất loạn". tôi không thể tôn trọng một người mà không đáng nhận được nó.
À, tôi muốn nói với bạn một điều nữa là trước khi viết bài cho bạn tôi đã gặp thầy Hà Thúc Huy rồi, thực sự thầy không cho rằng tôi sai, thầy chỉ khuyên tôi cố mà chấp nhận những điều hiện tại để sống thanh thản hơn, tôi thấy điều đó là đúng. Thầy thực sự cho tôi một cảm giác khác về một người thầy. Và ban Lâm Xuân Tâm này, hình như tôi với bạn cùng khóa thì phải, tôi rất cảm ơn những gì bạn đã khuyên tôi, tôi cũng không bức bội vì những lời nhận xét của bạn đâu vì tôi biết những lời đó không có ý gì khác ngoài việc muốn tốt cho tôi. nhưng bạn không phải là tôi nên bạn không thể hiểu được tôi đâu. Tôi sẽ có cách giải quyết vấn đề của riêng mình. :matcuoi (

TITAN
04-03-2006, 12:29 PM
Cùng đọc, cùng bàn luận!

Ảo vọng Nobel
Lương của khoa học gia có thể lên đến 2.000 USD. Nhiều giải quốc tế đổ về làm rạng danh đất Việt. Giấc mơ Phù Đổng vụt bay cao, bay xa trong những khoảnh khắc ma mị của hào quang danh vị Nobel. Nhìn rõ vào thực trạng khoa học công nghệ nước nhà. Soi kỹ chiến lược của người láng giềng TQ. Và thử đo mức độ sáng tạo của người Việt.
Câu trả lờI là: “sao không dám ước mơ?!!!”

NOBEL PHẢI CHĂNG CÒN XA VỜI?

Đúng thế! nếu ta chỉ hòan toàn trông chờ vào “nội lực”. Không chỉ riêng VN, mà nói chung, với các nước đang phát triển thì những giải thưởng cao như Nobel hay huy chương Fields (dành riêng cho toán học, tương đương giải Nobel) vẫn còn là chuyện xa vời.
Ngoại lực khoa học
Đã có một số nhà bác học sinh ra ở các nước đang phát triển như Trung Quốc, Ấn Độ, Pakistan, Venezuela, Argentina,… được tặng giải Nobel về các ngành khoa học tự nhiên như vật lý, hóa học, sinh lý học,/ y học hay huy chương Fields về toán học (chúng tôi không đề cập đến các giải Nobel văn chương và hòa bình bởi lẽ nhiều trường hợp các giải này bị ảnh hưởng bởi nhãn quan chính trị của những người nắm quyền lựa chọn, trao tặng giải, nên gây ra tranh cải gay gắt).
Nhưng đến tuổi trưởng thành hầu hết những người trưởng thành nói trên đều được đào tạo nghiêm ngặt, với chất lượng cao, tại các trường đại học đẳng cấp quốc tế ở Mỹ, Anh; bảo vệ luận án tiến sỹ, rồi tiếp tục công việc nghiên cứu ở các nước đó, trong những phòng thí nghiệm hiệnđại nhất, giữa môi trường khoa học tiên tiến bậc nhất. Việc họ giành được giải Nobel hay huy chương Fields rõ ràng một phần nào - nếu không nói là phần lớn - nhờ vào “ngoại lực”.
Năm 1957 lần đầu tiên hai nhà vật lý gốc TQ Chen Ning Yang (Dương Chấn Ninh) và Tsung – Dao Lee (Lý Chính Đạo) được tặng giải Nobel khi mới 35 và 31 tuổi, vì đã khám phá ra sự không bảo toàn trong tương tác chẵn lẻ của tương tác yếu.
Hai ông đã học tập và nghiên cứu trong môi trường nào?
Dương Chấn Ninh sinh năm 1922 tại Hợp Phì, tỉnh An Huy, TQ, học đại học tại Côn Minh, nhưng sau đó, năm 1942, sang học tiếp tại Đại học Chicago, rồi bảo vệ luận án tiến sĩ tại đây vào năm 1948, khi mới 26 tuổi. Ông là GS Đại học Quốc gia New York tịa Stony Brook, là viện sĩ Viện Hoàng gia Anh, kiêm cả tiến sĩ khoa học danh dự Đại học Lomonosov (Nga)…
Còn Lý Chính Đạo thì sao? Ông sinh tại Thượng Hải năm 1926, nhưng sang Mỹ học Đại học Chicago, bảo vệ luận án tiến sĩ năm 1950, khi mới 24 tuổi, giảng dạy và nghiên cứu tại nhiều trường đại học hang đầu của Mỹ như Princeton, Harvard, Columbia…, trở thành giáo sư năm 30 tuổi rồi thành viện sĩ Viện hàn lâm khoa học quốc gia Hoa Kỳ…
Một nhà vật lý đoạt giải Nobel rất quen thuộc với giới khoa học nước ta là Abdus Salm, người sáng lập và giữ chức chủ tịch Viện hàn lâm khoa học thế giới thứ bao trong nhiều năm. Ông sinh tại Jhang Pakistan năm 1926, học trung học tại Lahore, nhưng sau đó, sang Anh học Đại học Cambridge- nơi các nhà vật lý lừng danh như I. Newton, P. Dirac từng làm việc - bảo vệ luận án tiến sĩ năm 26 tuổi, trở thành giáo sư đại học Cambridge, được tặng giải thưởng Nobel năm 1979 vì đã cùng S. Glashow (Mỹ) và S. Weiberg (Mỹ) thống nhất tương tác điện tử, tương tác yếu thành tương tác điện-yếu.
Có thể điểm thêm vài ba trường hợp khác sinh ra trên những “mảnh đất cằn cỗi” song lại thành công rực rỡ. Subrahmanyan Chandrasekhar được tặng giải Nobel về vật lý và Har Gobind Khorana, giải thưởng Nobel về sinh lý học/y học, đều là người Ấn Độ. Thế nhưng cả hai ông đều nghiên cứu và giảng dạy tại những trung tâm khoa học nổi tiếng của Mỹ như Viện Erico Fermi, Viện công nghệ Massachusetts (MIT)…
Và César Milstein, người Argentina, sinh tại CaBahia Blanca, nhưng bảo vệ luận án tíên sĩ tại Đại học Cambridge (Anh), Viện sĩ viện Hòng gia Anh, rồi được tặng giải Nobel về sinh lý/y học năm 1984, do các kết quả nghiên cứu tại Anh. Còn Baruj Benacerraf, người Venezuela sinh tại Caracas, nhưng học đại học và làm việc tại Pháp, Mỹ; là viện sĩ Vịên hàn lâm khoa học quốc gia Hoa Kỳ, được tặng giải Nobel về sinh lý học/y học năm 1980 khi đang dạy Đại học Harvard.
Quả thật, nếu chỉ được đào tạo và nghiên cứu trên “mảnh đất cằn cỗi” ở quê hương mình, chỉ hoàn toàn dựa vào “nội lực” của nước mình, thì những bộ óc thong minh xuất chúng kể trên khó có thể phát huy hết tiềm năng để vương đến những đỉnh cao chót vót như giải thưởng Nobel, huy chương Fields. /* Lại nhìn vào chính bản than mình, ơ gốc độ của khoa Hóa thôi, ai cũng thấy hằng năm chúng đều tiếp nhận các nhân tài đã hoàn thành luận án tiến sĩ sau một thời gian dài gửi đi đào tạo ở các cơ sở nước ngoài, nhiều người trong số đó đã một đi không trở lại (điều này chúng ta cũng không nên buồn trách họ), vấn đề cần bàn cải là các tân tiến sĩ của chúng ta dang làm gì! Phải chăng các tài năng của chúng ta đang tất bật thực hiện các dự định và hoài bảo khoa học đã ấp ủ từ lâu? Câu trả lời la không! họ đang nằm đó, kiến thức của họ đang “mòn” dần! tại sao lại như vậy? có người bảo chúng tôi không có thiết bị, điều kiện trong nước đã trói chân, buộc bụng, bịt mắt chúng tôi làm sao chúng tôi nghiên cứu? vợ con chúng tôi lại cần phải có cơm (chưa nói là thức ăn) để sống! Nhà trường và khoa thì tạm thời giao cho chúng tôi công việc dạy thực tập. Nhiều người may mắn hơn thì được đứng lớp dạy lý thuyết. Có người thì không biết dung từ may mắn hay bất hạnh vì họ được giao cho công tác quản lý! Mà họ đâu có được đào tạo để làm quản lý? Mà làm quản lý thì thời gian đâu làm nghiên cứu? Cũng có những người sau khi về nước họ vẫn còn giữ được mối lien hệ với các cơ sở nước ngoài, họ lại tiếp tục nghiên cứu cho những dự án hợp tác với nước ngoài! Ơ khía cạnh này tôi thấy Hà Nội tận dụng tốt các dự án và hợp tác nghiên cứu hơn hẵn TP. HCM. Nhiều đoàn khảo sát đã đến với chúng ta, tuy nhiên sau khi khảo sát tình hình nghiên cứu, trang thiết bị và đội ngũ nghiên cứu của chúng ta thì lại tìm đặt hợp tác với các đơn vị nghiên cứu khác???!!!.*/
Với người Việt, có lẽ cũng khó có ngoại lệ.
Theo giáo sư Phạm Duy Hiển - một nhà vật lý hạt nhân trong thập kỷ vừa qua vẫn đều đặn công bố nhiều công trình mới, được đồng nghiệp trên thế giới thích dẫn- thì cho đến nay, bài báo đăng trên tạp chí quốc tế chưa được chính thức xem như một tiêu chí cần phần đấu trong quản lý khoa học ở nước ta. Nếu không nhanh chóng đổi thay cách nghĩ cách làm đó, nước ta còn lâu mới ra khỏi nhóm nước yếu kém trên “sân chơi khoa học toàn cầu”.
KHI NHÂN TÀI NHƯ LÁ MÙA THU
Vậy “nội lực” của nền khoa học nước ta hiện nay ra sao? Việc giành giải Nobel hay huy chương Fields phụ thuộc vào sự lớn mạnh của cả một đội ngũ đông đảo các nhà khoa học và công nghệ ơ trình độ cao trên cơ sở một nền kinh tế phát triển, một nền khoa học cơ bản tiến tiến của cả một đất nước, chứ không phài những cố gắng lẻ loi, đơn thương độc mã của dăm ba “chàng kỵ sĩ” cưỡi ngựa trên hoang mạc gọi là “khoa học”! /* nhìn lại tình hình nghiên cứu khoa học ở khoa hóa chúng ta, chất lượng các công trình khoa học thật sự đáng báo động! Hàng năm nhà trường, sinh viên và giáo viên tốn bao nhiêu tiền của chỉ để thu lại kết quả là quyển luận văn tốt nghiệp để rồi sau đó nó trở lại vòng đời “giấy tái chế” sau khi nằm bất động trên các ngăn sách thư viện! Chưa có sự hợp tác nghiên cứu nào giữa các Bộ môn, chưa có một chương trình nghiên cứu khoa học nào được đề ra ở cấp độ khoa và rộng hơn là cấp độ trường! có những bộ môn xem việc nghiên cứu khoa học như hoạt động bí mật, bất khả bại lộ, (không biết ở đó các nhà khoa học của chúng ta làm gì và đã làm được gì? Các vị đang lên chiến dịch lấy Nobel chăng? Không lý các thầy cô vẫn thường lên bục giảng dạy SV “một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” lại không hiểu nổi chân lý này?*/
Theo báo cáo hằng năm của Liên Hiệp Quốc về chỉ số sáng tạo (innovation index), Việt Nam xếp thứ 82/117 nước, nằm trong nhóm các nước yếu kém, đứng sau nhóm các nước có trình độ cao và nhóm các nước dừng ở mức trung bình.
Giải thưởng Nobel, huy chương Fields chỉ trao cho những thành tựu khoa học kiệt xuất trên cái nền nghiên cứu cơ bản hùng mạnh. Cái “nền” đó được “xây đắp” trước tiên trên số lượng và chất lượng các bài báo khoa học (scientific article) được đăng trên các tạp chí quốc tế có uy tín và số lần mỗi bài báo được các đồng nghiệp trích dẫn.
Sau đó các chuyên gia mới phân tích sâu thêm để đưa ra các kết luận cuối cùng. Viện Thông tin khoa học Insitute of Scientfic Information, ISI) có trụ sở tại Philadelphia (Mỹ)-một truang tâm thong tin khoa học được cộng đồng quốc tế tin cậy- qua khảo sát 5.969 tạp chí trên thế giới về hang trăm chuyên ngành khoa học, công nghệ, xã hội-nhân văn, nghiên cứu nghệ thuật, đã vẽ nên một bức tranh, tuy chưa thể coi là chính xác 100%, nhưng đã khá hòan chỉnh về một nền khoa học hiện đại.
Hàng năm, trên thế giới công bố khoảng 800.000 bài báo khoa học, trong số đó Mỹ chiếm khoảng 300.000 bài, Nhật Bản 75.000, Đức 66.000, Anh 59.000, Trung Quốc 57.000, Pháp 47.000…còn Việt Nam? Trung bình hằng năm chỉ được đăng khoảng 200 –450 bài! thế mà trong con số ít ỏi đó ¾ lại là những bài mà người Việt Nam là đồng tác giả với người nước ngoài! chỉ có ¼ tức khoảng 80 bài, là hoàn toàn của người Việt Nam, được thực hiện chủ yếu bằng nội lực. /* Nhìn lại tình hình đăng bài của nước ta, các tạp chí chuyên ngành trong nước có chất lượng như thế nào thì chúng ta cũng biết rồi, chỉ muốn nhấn mạnh thêm là nhiều bài được đăng chỉ được phản biện ở cấp độ sửa chữa lỗi chính tả, nhiều bài đăng được lại nhờ vào quen biết và gửi gắm! Tình hình nghiên cứu cơ bản ở trường ta và khoa hóa chúng ta thì u ám hơn, các công trình nghiên cứu có chất lượng kém do số lượng và cách thức các thí nghiệm chưa thật sự có chất lượng! Đó là chưa kể đến nhiều đề tài chỉ riêng việc đặt vấn đề thôi đã thấy rõ tính phi lý, thiếu cơ sở khoa học, thiếu tính thực tế nếu không muốn nói là không tưởng và tệ hơn là sai cơ bản! (không tin các vị cứ lật ra mà xem!). Việc nghiên cứu của chúng ta được tiến hành theo kiểu nấu bếp! hết món này đến món khác, không có món nào ra món nào cả, món nào cũng không có “chất lượng dinh dưỡng”, một số nhóm nghiên cứu lại nghiên cứu theo kiểu hát tuồng (bổn cũ soạn lại), cứ quy trình như thế, hết cây này đến lá khác, hết lá ta lại làm đến gốc, đến rễ, Viện Nam ta cây cỏ nghìn trùng, ngâm cứu bao giờ cho hết (có vị còn bắt học trò ngâm cứu những cây mọc tận đẩu tận đâu ở các châu lục khác, ta vẫn cứ nghiên cứu!) mà cây nào cũng có hoạt tính sinh học, cũng chữa được bệnh! Cái điệp khúc hái cây, hái lá, ly trích, chạy phổ cứ lặp đi lặp lại theo một chu trình bất tận mà chưa hề thấy một kết quả nào được mang ra phục vụ cho công tác chữa bệnh cứu người! Dân ta lại phải “chịu chết trên đống thuốc” các nhà khoa học thì bỏ tiền tỉ vào làm những công việc nửa vời như thế!!!*/
Chỉ cần xem lướt mấy con số nói trên , ta có thể lý giải tại sao Mỹ lại giành nhiều giải thưởng Nobel, huy chương Fields hơn là từ con số vẻn vẹn 80 công trình của các tác già Việt Nam ở trong nước. Thôi, đừng nên so sánh với một siêu cường như Mỹ nữa! Hãy so sánh “nội lực” nghiên cứu của Trung Quốc với ta thì, qua mấy con số của ISI , tình hình cũng …”một trờ một vực”! Thế nhưng, cho đến nay các nhà khoa học làm việc tại lục địa Trung Hoa, Hồng Kông, Macao, Đài Loan cũng chưa từng có ai giành được giải Nobel, huy chương Fields. Huống chi người Việt Nam ta làm việc ở trong nước!Vào thời điểm này mà đặt câu hỏi tại sao các nhà khoa học Việt Nam trong nước chưa giành được giải Nobel, huy chương Fields, thì cũng chẳng khác nào ngơ ngác hỏi “ Tại sao ta chưa có một doanh nhân nào giàu như Bill Gates? Chẳng lẽ quên tập đòan Bill Gates đã có lúc lên đến 70 tỉ USD trong khi GDP nước ta gần đây mới đạt …45 tỉ USD!
Ở Philippines, người nghiên cứu sinh, khi viết luận án tiến sĩ ít nhất phải có một công trình công bố trên tạp chí quốc tế có uy tín (được ISI lựa chọn); trong khi ở nước ta nhiều vị giáo sư, tiến sĩ chưa có một công trình nào như vậy.
Khi nói đến thành tích khoa học và công nghệ (hay R&D) các cơ quan quản lý khoa học của nước ta thường nêu lên số giáo sư tiến sĩ ở Việt Nam đông nhất Đông Nam Á, nhưng lại không đã động gì đến các kết quả nghiên cứu của họ (theo tiêu chí quốc tế). /* Hiện nay các nhà quản lý giáo dục nước ta hình như đã lên kế hoạch “phổ cập” thạc sĩ và tiến sĩ? nếu trước đây điều kiện dư thi cao học và NCS phải là những người có học lực khá giỏi và có ít nhất 2 công trình khoa học đăng trên tạp chí có uy tín thì này điều này không cần thiết nữa (chỉ cần tốt nghiệp đại học, cao học thì hết điều kiện, NCS thì chỉ cần một báo cáo khoa học từ cấp trường trở lên là được rồi! Các vị ạ, Dù Einstein có tài giỏi đến đâu thì không thể giao cho ông ta một con bò (xin lỗi các vị) để ông đào tạo thành tiến sĩ được. Chúng ta đã nhận lãnh hậu quả từ việc này, nhiều học viên cao học và NCS không biết dùng pipet để lấy hóa chất huống hồ gì bảo họ làm nghiên cứu! chưa hết, chúng ta đã và đang phổ cập đại học, điều đó ai cũng mong đợi nhưng chúng ta phải tiến hành có phương pháp, có thời điểm, có tiêu chí và phải đảm bảo chất lượng! tệ học vẹt và cung cách đào tạo thiếu khoa học ở phổ thong kèm với các kỳ thi sát hạch đại học được tiến hành chưa đảm bảo đã lấy đầu và là những sinh viên không đũ trình độ và năng lực để học đại học. Hậu quả là cho mẹ tốn tiến, nhà nước tốn kinh phí, các em chán nản do bị buộc thôi học ngay từ năm nhất do không đảm bảo tiến độ học tập, kế đến các em sẽ đi đâu về đâu thì mới chỉ nghĩ đến đó người có trách nhiệm nào cũng thấy lạnh lạnh ở sống lưng! May mắn hơn, kiên trì hơn nhiều em lê lết qua khỏi cánh cổng đại học để rồi đi làm công nhân, đi tiếp thị, đi bán hang để tạm sống qua ngày (các vị cứ khảo sát, trên 80% SV tốt nghiệp ngành Hóa ra làm những công việc như vậy).*/
… xin đọc thêm trên báo khám phá
….Chỉ có bộ óc thông minh thôi chưa đủ!, Còn phải có nhiều tiền thì mới mong làm khoa học và công nghệ trong thời hiện đại! Ở các nước tiến tiến số tiền nhà nước đầu tư cho phát triển khoa học và công nghệ chiếm khỏang 2-3% GDP, Trung Quốc chiếm gần 2% GDP. Còn nước ta? Con số đó mới vào khoảng 2% tổng ngân sách nhà nước. Nhưng tổng ngân sách nhà nước ở nước ta chỉ chiếm một phần nhỏ GDP…..
VIỆT NAM MẤT HÚT TRÊN BẢN ĐỒ CÔNG NGHỆ.
… Các số liệu từ viện ISI ở Philadelphia theo dõi sự phát triển khoa học và công nghệ các nước trên thế giới cho thấy:
- Xét về số lượng công trình khoa học công bố, ta sau Thái Lan khoảng 20 năm.
- Xét về chiều hướng phát triển, nếu tiếp diễn tình trạng này, Việt Nam sẽ càng ngày càng thua kém Thái Lan.
- ….
Trích từ tạp chí khám phá số ra ngày 20/03/2006.

Lam Xuan Tam
04-03-2006, 11:50 PM
Uhm, xưng mình vậy nhé (thật ra cũng không quen xưng tôi lắm)! Tuấn Tú này, mình rất cám ơn vì bạn đã trả lời bài viết của mình một cách lịch sự và bình tĩnh như vậy (vốn vẫn lo là bạn sẽ mắng mình ^_^). Có thêm một vài lời để nói với bạn:
Thứ nhất: mình không hề cho rằng việc nói lên những bức xúc của bản thân là một điều sai trái, vấn đề là cách chúng ta nói ra nó. Bản thân Xuân Tâm cũng bất bình và khó chịu trước việc giáo viên hút thuốc trong giờ dạy (mình bị hen suyễn dị ứng). Tuy nhiên, Xuân Tâm vẫn không cho rằng chúng ta có quyền dùng từ như thế để nói về thầy cô.
Bạn có rất nhiều cách để góp ý cho thầy, bạn có thể cố tình để những áp phích kêu gọi không hút thuốc trên bàn giáo viên vào giờ thầy, có thể lên ngồi ngay bàn đầu và cố tình ho sặc sụa khi thầy bắt đầu hút thuốc, và làm điều đó liên tục hàng tuần, và thậm chí có thể kêu gọi bạn bè cùng giúp bạn… Có rất nhiều cách để cải thiện tình huống mà không gây phản cảm trong ánh nhìn của những người xung quanh.
Mình công nhận việc bạn nêu lên bức xúc của bản thân như thế sẽ có tác dụng không nhỏ, nhưng chúng ta là sinh viên, là những người có học, nếu có thể, tại sao chúng ta không giải quyết tình huống một cách tế nhị hơn mà vẫn hiệu quả, và vẫn được mọi người yêu quý. (Nói ra những lời như thế này, chỉ sợ “há miệng mắc quai”, bởi bản thân mình cũng chưa thật sự làm được điều này, mà vẫn thường hành động theo cảm xúc để rồi lại hối tiếc!).
Đôi khi bạn không có ý gì xấu cả, nhưng bạn biết không, những người xung quanh không hiểu được bạn (mình cũng không hiểu được bạn) sẽ chỉ “chấp lời” mà không “đặng ý” của bạn. Lúc ấy những lời góp ý chân thành của bạn đôi khi sẽ chỉ phản tác dụng. Vì thế sao ta không dùng những lời dễ nghe hơn để góp ý cho nhau.
Thứ hai: bạn bảo rằng kiến thức cũng là một loại hàng hoá, và việc chúng ta đi học mỗi ngày chính là mua bán loại hàng hoá đó, và vì thế bạn muốn có thứ tốt nhất. Vậy bàn luận trên cơ sở quan điểm của bạn, thì “tiền nào của đó”, bạn không nghĩ rằng với số tiền học phí chúng ta đóng một năm không bằng tiền học phí 1 tháng nếu bạn học ở Mỹ, thì những gì chúng ta nhận được hình như cũng hơi tương xứng sao! (Mình cũng đã từng nói rằng nền giáo dục Việt Nam không phải là một mảnh đất nhiều vàng) (theo như mình biết tiền lương giảng viên không tới 50.000đ/1 tiết dạy)
Bàn luận trên cơ sở quan điểm của Xuân Tâm: 1 gia đình giàu có, người cha làm tốt nhiệm vụ kiếm tiến, người con làm tốt nhiệm vụ đi học, và người vợ làm tốt nhiệm vụ quán xuyến gia đình, tuy nhiên các thành viên trong gia đình không có tình cảm dành cho nhau. Bạn có cho rằng đây là một gia đình tốt, hoàn hảo và hạnh phúc không? Cũng thế, một lớp học, mà nơi đó người thầy và người trò đến chỉ để trao đổi mua bán kiến thức, bạn nghĩ như thế là đã đủ tốt? Ngoài cái lý, còn có cái tình và cái nghĩa Tú à! Bản thân bạn hẳn cũng thích làm việc với người mình yêu qúy hơn với một người xa lạ, đúng không? Và người thầy dù sao vẫn là người thầy. Có lẽ Tâm hơi Á Đông, hơi cổ hủ, nhưng Tâm nhớ đã được nghe một câu: “chỉ có con khuyên cha mẹ, làm gì có chuyện con cái dạy cha mẹ”. Đồng ý rằng nếu để cái tình lấn át cái lý thì cũng thật nguy hiểm. Nhưng chúng ta có trí tuệ, chúng ta có thể tình được cách giải quyết trọn vẹn hơn, đúng không?
(Có vẻ không chỉ là một vài lời nhỉ ^_^) Thú thật, nói thì nghe hay, nhưng làm thì mình cũng chẳng được mấy phần như những gì mình đã nói. Tuy nhiên, nếu bạn đồng ý với quan điểm của mình, sao chúng ta không cùng cố gắng thay đổi bản thân. Còn nếu bạn không đồng tình thì mình cũng đành chịu, đây cũng chỉ là quan điểm của bản thân mình. Dù sao cũng rất vui vì đã có thể bàn luận với bạn về vấn đế này!
Chúc bạn sớm tìm ra được cách giải quyết tốt nhất cho vấn đề của mình.
Lâm Xuân Tâm
P.S: Đúng là mình học cùng khoá với bạn, mình lớp A nên không học chung giờ với các bạn.

Nguyen Anh Thy
04-05-2006, 03:29 PM
Bạn Võ Tuấn Tú thân mến!
Trước tiên tôi cám ơn bạn đã can đảm nói lên những suy nghĩ của mình về các thầy cô mà bạn đã từng được học và cũng để cho chúng tôi - những người làm thầy có dịp soi rọi lại bản thân mình ở nhiều góc độ khác nhau.
Trước tiên, tôi xin giới thiệu mình cho các bạn SV khác, chứ còn Tuấn Tú nhìn tên tôi thì đã biết rôi. Tôi là một trong số các thầy cô được bạn Tuấn Tú đưa ra làm dẫn chứng cho phát biểu:"Khoa Hoa chúng ta không có nhiều người giỏi, kể cả những người đang dạy chúng ta".
Thật sự thì bạn Tú đã đạt được mục đích là nêu những sự việc như thế lên để những thầy cô đó sẽ thấy "nhột" và " xấu hỗ". Tôi không tham gia diễn đàn này, nhưng từ thông tin của đồng nghiệp, tôi đã vào để tận mắt đọc những dòng suy nghĩ của Tú về tôi. Bạn Tú a, sau khi đọc xong những lời phát biểu của bạn tôi đã lặng người đi, tôi không chỉ "nhột", "xấu hổ" mà cảm thấy đau đớn vô cùng và từ hôm đó đến nay là những đêm tôi mất ngủ và suy xét bản thân mình xem mình có còn đủ tư cách và năng lực để theo đuổi nghề giáo này không? Tôi định gặp bạn để nói chuyện, nhưng tôi lại sợ bạn nghĩ rằng tôi không dám nhìn vào sự thật và sợ tất cả mọi người biết tôi dở, nên tôi quyết định nói chuyên với bạn thông qua diễn đàn nay.
Tôi không sợ nhận mình là một giáo viên dở, bởi vì có thể hôm nay tôi dở, nhưng ngày mai tôi có thể giỏi, hoặc sự giỏi hay dở đôi khi không khách quan mà còn tùy thuộc vào cả ý kiến chủ quan nưa. Bây giờ tôi sẽ đi vào chủ đề chính nhé! Bạn đã kết luận tôi là một giảng viên ĐH mà phát biểu "một bình chứa 75l khí mà thể tích bình không phải 75L" thì chắc một học sinh lớp 9 nghe cũng phì cười phải không các ban? Bạn đã nhắc cho tôi nhớ tình huống tôi nói như thế, đó là trong giờ bài tập nhiệt đông. Bài toán đó cho một bình chứa 75L khí ở áp suất 16 bar và khí này được dãn nở đẳng nhiệt xuống áp suất 1,1 bar và dùng lượng khí này để bơm các khí cầu có thể tích 3L. Tôi nghĩ thể tích của khí khi đưa về áp suất 1,1 bar thì tăng lên rất nhiều chứ không còn là 75L (ứng với áp suất 16 bar), ý tôi muốn nói với các bạn là phải tính lại thể tích khí sau khi dãn nở mà không hiểu sao tôi lại diễn đạt và nói với các bạn sinh viên bằng 1 câu ngớ ngẩn như thế, nhưng tôi đã hiệu chỉnh lai và giải bài toán đó hoàn chinh, chứ không phải tôi vẫn không biết mình nói sai và cứ thế để giải bài toan. Bạn Tú a, tai sao bạn không nghĩ đó chỉ là một phút đãng trí của tôi mà bạn lại nói tôi dở và tệ đến mức không biết chất khí không có hình dạng và thể tích xác đinh? Nếu trình độ tôi chỉ đến thế thì có lẽ nhà trường đã đuổi việc tôi lâu rồi và nếu bạn có tham khảo thì cũng biết tiêu chuẩn để giữ lại trường làm CBGD không phải là thấp? Không phải tôi bào chữa hay ngụy biện cho mình mà tôi chỉ muốn nói lên một thực tế có thực là những người thầy người cô đứng trên bục giảng có lúc phạm những cái sai rất ngớ ngân. Ngay cả người thầy bạn đề cập khi dạy vật lý ĐC cũng thế, chẳng lẽ thầy lại không biết quãng đường = v.t và nếu thầy đó học thuộc lòng cách chứng minh thì lại càng không viết sai như thế. Bạn có biết không, khi tôi còn ngồi trên ghế giảng đường như bạn, tôi đã không ít lần thấy thầy cô viết sai, nói sai, thậm chí có những bài tính cộng rất đơn giản nhưng lại cộng sai, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ thầy cô của mình quá tệ (tính cộng còn không biết làm mà) không đủ trình độ để dạy mình mà tôi biết đó là những lúc thầy cô của tôi quá mệt mỏi, đãng trí và tôi vẫn yêu quí và tôn trọng thầy cô của minh. Tất nhiên những người làm thầy, làm cô như chúng tôi phải luôn hoàn thiện mình và cũng muốn mình tốt đẹp dưới ánh mắt của học trò, nhưng con người mà làm sao tránh khỏi những lúc sai lầm, quan trọng là mình phải thấy được cái sai và sửa sai, cho nên chúng tôi cũng rất cần những lời đóng góp và xây dựng chân thành từ phía các bạn SV.
Tôi cũng rất buồn và đau xót khi bạn Tú cho rằng quan hệ thầy trò là quan hệ kẻ mua - người bán Nếu vì mục đích kiếm tiền thì tôi nghĩ rằng không ai chon nghề dạy hoc. Bạn bực tức, thất vọng khi đồng tiền bạn bỏ ra lại không mua được quả ngon, quả ngot. Đó là về phía người mụa Còn chúng tôi, những người bán, chúng tôi đã nhận đúng với giá trị và công sức của mình chưa? Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang bán kiến thức, kinh nghiệm cho các bạn, vì chưa co thầy cô nào từ chối khi các bạn có những thắc mắc cần giải đáp và chưa bao giờ chúng tôi hỏi bạn sẽ trả cho chúng tôi bao nhiêu tiền để giải đáp những thắc mắc cho các ban. Biết bao thầy cô đã cho các bạn rất nhiều quả ngon, quả ngọt mà không hề nhận một đồng xu nào và khi giúp các bạn thành công chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Bạn Tú a, tôi không phải là một giảng viên giỏi nhưng tôi dám khẳng định với bạn tôi là một giảng viên có lương tâm, trách nhiệm và đầy lòng tự trong. Tôi cám ơn bạn đã cho tôi một bài học, kinh nghiệm thật đắt gía. Cuối cùng tôi chỉ muốn nói với bạn là đừng nhìn cuộc đời và sự việc quanh mình bằng một con mắt quá hà khắc rồi sẽ tự làm khổ mình Tôi cũng không khuyên bạn hãy biết cách chấp nhận như thầy Huy mà phải nói lên sự thật, nhưng trước khi mình nói phải đặt mình vào vị trí của người đó để suy xét và nói để xây dựng chứ không phải để chỉ trích, lăng ma.
N.A.T

Luu Thi Xuan Thi
04-06-2006, 08:57 PM
Chao em,

Thật sự tôi bị sốc khi nghe đồng nghiệp báo rằng trên diễn đàn có bài viết về Thầy Cô như vây. Cho đến hôm nay tôi lại nghe nói có bài trả lời từ Cô Anh Thy thì tôi mới đăng nhập vào để viết trả lời.
Điều em nên nói lên sự thật để góp ý cho Thầy Cô là điều tốt, tuy nhiên nếu em nói với thái độ nhã nhặn và có ý để cải tiến thì chúng tôi cảm thấy tốt hơn và đỡ bị sốc hơn.
Việc Thầy Cô bị nhầm lẫn trong khi giảng bài là điều khó tránh ngay cả các Thầy Cô nước ngoài cũng vây. Tuy nhiên, sinh viên nước ngoài thắc mắc và hỏi liền ngay lúc đó, thì mọi việc đã được giải quyết. Sinh viên VN thì thường không dám nói trước mặt vì sợ Thầy Cô ghét hay thù cá nhân... Tuy nhiên, theo tôi thì thà rằng nên nói ra trước mặt để tránh trường hợp đáng tiếc xảy ra như trên. Tôi cũng biết đôi khi mình mệt mỏi và sẽ có sai sót nên thường thì tôi hay nói với sinh viên rằng "Nếu có thắc mắc gì cứ hỏi". Tôi mong em sau này nên hỏi trực tiếp thì tốt hơn...
Ngoài ra, tôi không hiểu ai lại nói về "Quan hệ mua bán kiến thức trong trường học" vì tôi không có theo dõi thường xuyên diễn đàn. Tuy nhiên, tôi không bị sốc về vấn đề này vì đây không là lần đầu tiên tôi nghe câu nói này. Tôi nghe câu tương tự như vậy trong một lần họp Bộ Môn và có Cô đã nói ra câu như vậy. Lúc đó tôi tự hỏi "Có sự mua bán trong trường học thật sao? Hay mình quá ngu đần nên không nhận ra sự thay đổi trong xã hội". Tuy nhiên, em xem sự mua bán này có công bằng không? Tôi chỉ kể cho em nghe câu chuyện này thì em sẽ hiểu được tâm huyết của những Thầy Cô đứng lớp giảng day. Hầu hết các Thầy Cô có cơ hội đi nước ngoài đều copy sách mang về cả. Điều này là cấm kỵ ở nước ngoài vì bản quyền. Nên Thầy Cô copy rất khó khăn, ngoài ra việc đem về càng khó khăn hơn vì nếu dư kg hành lý thì sẽ bị phat. Tôi cũng không ngoại lệ, mang về nhiều đến sân bay mới thấy dư kg. Tiếp viên bảo rằng "Nếu không đóng phạt thì bỏ đồ ra bớt". Tôi đứng lặng im vì tiến đóng phạt quá cao nhưng nếu bỏ đóng sách lại thì biết khi nào có dịp copy lại hay đọc lại sách này ở VN vì không phải thư viện nào cũng có sách mình cần. Cuối cùng tôi đành đóng phạt tất cả là 350 EUR cho 9 kg sách.
Theo tôi nghĩ Thầy Cô khi đã giảng dạy đều tập trung và tâm huyết để truyền tải kiến thức cho các em. Tôi cảm thông cho Cô Anh Thy, tôi cũng có lúc ngớ ngẩn nhưng học trò tôi rất dễ thương nên hỏi lại "Cô ơi, sao Cô lại nói em làm như vậy. Tôi hỏi lại, Cô có nói vậy ư? Lúc đó tôi mới biết mình đã nói sảng lúc nào mà chẳng thể kiểm soát. Em Tú còn nhỏ nên tập tính góp ý thẳng và mang tính xây dựng. Nếu em học cùng năm với Cô Anh Thy thì em không là "đối thủ đáng gờm của Cô ấy"....đừng sỉ vã Thầy Cô mạnh như vậy....
Chúc em thành công và khiêm tốn hơn hay thận trọng hơn khi quyết định mọi viêc...
L.T.X.Thi

Luu Thi Xuan Thi
04-07-2006, 12:28 AM
Chào các bạn,

Tôi được biết ngày nay các bạn cho rằng "Quan hệ Thầy Trò là quan hệ mua bán". Xin nói cho biết:

1. Cung và cầu đều có : OK.
2. Học và Dạy xem ra giống như trả tiền và nhận hàng. Nếu giảng dở xem giống như hàng dỏm thì nên phản hồi ngay nhà sản xuất (chính là giáo viên giảng dạy). Điều này các bạn chưa dám làm.
3. Tốt nghiệp ra trường xem như đã xong một hợp đồng.
Ngoài ra các bạn quên một điều, các bạn gặp vướng mắt khi ra trường tìm việc làm, công việc không đủ kinh nghiệm....thì ai là người giúp đỡ các ban. Tôi nhớ rằng học trò Thầy tôi ra trường làm và gặp rắc rối trong công việc khi nhập một lô hàng mà không sao sử dụng đươc. Thầy tôi đưa cho tôi và nói "Em có cách nào giúp người ta được không?". Theo em nghĩ, trong quan hệ mua bán thì lúc đó mình nên làm gì? Ngoài ra, học trò tôi cũng vậy hỏi rằng "Cô ơi vì sao hàm lượng chất HĐBM nhiều nhưng lại không tạo bọt nhiều?". Theo em trong quan hệ mua bán tôi phải làm sao? Em chưa đủ kiến thức về kinh tế để nói về "Quan hệ mua bán đâu". Nên lựa từ khác đi.
Trong quan hệ mua bán sòng phẳng thì theo em còn nên chăng để ngày "20 tháng 11"? Các em thế hệ sau cần phải tiến bộ và giỏi hơn thế hệ trước là điều đáng mừng cho xã hội vì điều này chứng tỏ "Đất nước sẽ phát triển trong tương lai". Đừng chỉ trích nhiều quá, mà mình chẳng làm được gì. Em có thể nổ lực để trở thành giảng viên để truyền đạt kiến thức cho đàn em của mình hay hơn các Thầy Cô bây giờ thì đó là điều đáng khuyến khích. Em có nghe nói "Tre già măng mọc" hay "Sóng sau xô sóng trước" hay "Con hơn cha là nhà có phước"....nên tự suy ngẫm mọi việc trước khi phát biểu, đừng lãng phí thời gian cho những việc chỉ trích quá nhiều....
Tạm biệt
Thi

TITAN
04-07-2006, 01:36 PM
cung doc cung phan dau!

Cơ chế nào để người tài được trọng dụng?

ThS. Lê Minh Phiếu
NCS ĐH Montesquieu – Bordeaux IV, Pháp


Làm sao xây dựng được môi trường giúp phát huy khả năng của người trẻ?
Hiện nay, sau khi trải qua thời kỳ cạnh tranh dựa vào vốn, việc thu hút những người có năng lực là cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất mà các doanh nghiệp hiện nay trên thế giới đang tiến hành để duy trì sự tồn tại và phát triển của mình.
Và tác dụng của nó là: những người có tài năng thật sự sẽ không quá khó khăn để thi thố tài năng của mình và do vậy, họ hoàn toàn dễ dàng cống hiến tài năng của mình cho nền kinh tế, dù là họ làm việc cho doanh nghiệp này hay cho doanh nghiệp khác.

Điều đó được giải thích bởi một lý do đơn giản là: nhu cầu cần người tài trong các doanh nghiệp (lớn) là một nhu cầu thật sự.

Nói là nhu cầu thật sự là bởi vì nhiều nguyên nhân, nhưng trong đó có hai nguyên nhân cơ bản.

Trước hết, đó là xuất phát từ nhu cầu của chính việc sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp mình. Điều đương nhiên là người có tài năng sẽ giúp doanh nghiệp giải quyết những khó khăn mà công ty gặp phải cũng như đề ra các chiến lược và thực hiện nó để nâng cao khả năng cạnh tranh của mình - vấn đề sống còn của doanh nghiệp trong nền kinh tế.

Nguyên nhân thứ hai và cũng không kém quan trọng hơn: nếu như anh ta không sử dụng một người tài nào đó thì sẽ có nguy cơ rằng, người tài đó sẽ làm việc cho doanh nghiệp khác cùng lĩnh vực (đối thủ cạnh tranh) và, bằng những đóng góp của người này, đối thủ cạnh tranh của mình sẽ nâng cao khả năng cạnh tranh và chính khả năng cạnh tranh này sẽ làm thiệt hại, thậm chí làm phá sản, chính bản thân anh ta.

Đối với lý do thứ nhất, doanh nghiệp có thể thờ ơ với sự lớn mạnh của công ty mình. Nhưng đối với thứ hai, đây là nguyên nhân quan trọng hơn vì việc không sử dụng một người tài có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của chính mình.


Nếu như một tổ chức không phát hiện ra hay đã phát hiện ra mà không sử dụng một người tài, người đó có khả năng sẽ được sử dụng bởi tổ chức cạnh tranh khác.



Như vậy, nhu cầu cần người tài của các doanh nghiệp trở thành tự thân, không chỉ là “chuyện dĩ nhiên phải nói”, mà là “chuyện dĩ nhiên phải làm”, vì đơn giản là, nếu không làm là có thể bị phá sản.

Đó là trong lĩnh vực kinh tế, điều cũng đã xảy ra, không ít thì nhiều, ở nước ta. Còn trong lĩnh vực chính trị, ở đa số các nước trên thế giới, nơi mà người tài được trọng dụng, quy luật này cũng được áp dụng tương tự.

Nếu như một tổ chức này không phát hiện ra hay đã phát hiện ra mà không sử dụng một người tài, thì người tài đó có khả năng sẽ được sử dụng bởi tổ chức cạnh tranh khác và, bằng sự đóng góp của người này, tổ chức khác đó sẽ dành được sự ủng hộ nhiều hơn từ người dân và điều này hoàn toàn bất lợi cho chính tổ chức đă không phát hiện ra hay không sử dụng người tài năng đó. Và cũng tương tự, các người tài cũng sẽ dễ dàng đóng góp cho sự hưng thịnh của đất nước mình, nếu không dưới khuôn khổ của tổ chức này thì sẽ dưới khuôn khổ của tổ chức kia.

Và, một môi trường như vậy không những thu hút sự tham gia của người tài, mà còn phát huy được những đóng góp của những người đã gia nhập vào một tổ chức.

Bằng cách trao sự lựa chọn nhiều hơn cho một người, anh ta sẽ dễ dàng phát huy những tài năng của mình, cũng như mạnh dạn tố cáo những tiêu cực, hơn là lo … “giữ ghế”.

Khi mà áp lực “giữ ghế” quá cao, anh ta sẽ ngần ngại hơn trong việc tố cáo những tiêu cực, nhất là tiêu cực xảy ra từ những người có thể ảnh hưởng, trực tiếp hay gián tiếp, đến sự thăng tiến của mình (mà trên thực tế thì những người có thể “ảnh hưởng” này rất nhiều); và đương nhiên, anh ta cũng sẽ “đắn đo” hơn trong việc trình bày những sáng kiến của mình, nhất là những sáng kiến có thể đúng, nhưng lại trái với những gì mà cấp trên của anh ta “kiên định”.

votuantu20
04-10-2006, 09:36 PM
Thưa cô và thưa các bạn. thực sự thì tôi đã không còn có ý định tham gia vào diễn đàn nữa. Những ý kiến mà tôi muốn đóng góp, tôi đã đóng góp. Những bức xúc mà tôi muốn bày tỏ, tôi đã bày tỏ. Nói đơn giản một điều là tôi đã có cách giải quyết vấn đề của riêng tôi. Tôi đã chọn ra được hướng đi phù hợp cho riêng mình. Đó là điều quan trọng. Nhưng có những người không hiểu được vấn đề của tôi, ko hiểu được cái ý nghĩa thực sự à tôi muốn nói. Nên tôi phải lên đây lần nữa để giải thích cho những việc làm được cho là ko nên làm của tôi.

votuantu20
04-10-2006, 09:52 PM
Thưa cô Anh Thy, lần đầu tiên đọc bài viết của cô, em đã muốn nói với cô một điều rằng, em muốn xin lỗi cô vì đã làm cho cô buồn. Nhưng em nghĩ những điều em đã nói ra là không sai và hoàn toàn có cơ sở. Nhưng em vui vì cô đã có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc của mình. Cô tiếp tục cố gắng cô nhé.

votuantu20
04-10-2006, 09:53 PM
Còn về phía cô Lưu Thị Xuân Thi thì e có một vài ý kiến với cô như thế này.

votuantu20
04-10-2006, 10:04 PM
:ninja ( Cô nói : "Việc Thầy Cô bị nhầm lẫn trong khi giảng bài là điều khó tránh ngay cả các Thầy Cô nước ngoài cũng vây. Tuy nhiên, sinh viên nước ngoài thắc mắc và hỏi liền ngay lúc đó, thì mọi việc đã được giải quyết. Sinh viên VN thì thường không dám nói trước mặt vì sợ Thầy Cô ghét hay thù cá nhân"
Cái lầm lẫn mà cô nói ở đây có lẽ là lầm lẫn do vô ý, một phút đãng trí đúng không ạ.Đúng, cái lầm lẫn đó không ai trách cả, ai cũng sẽ hiểu đó là lầm lẫn rất dễ thương của những người có quá nhiều vấn đề to lớn để suy nghĩ.
Nhưng cô nghĩ sao về cái lầm lẫn trong nhận thức, cái lầm lẫn từ trong cách hiểu vấn đề dẫn đến cách giải quyết vấn đề cũng lầm lần, và đem cái lầm lẫn đó truyền đạt lại cho 1 thế hệ. cái lầm lẫn đó thật đáng nguy hiểm nhỉ? Newton đã từng truyền đạt cái lầm lẫn của mình cho hàng chục thế hệ trong hàng trăm năm liền. Chỉ đến khi Einstein xuất hiệ thì cái lầm lẫn đó mới được gở bỏ.

votuantu20
04-10-2006, 10:14 PM
:notagree Thứ hai : em không nghĩ rằng thầy cô khi được góp ý sẽ thù ghét gì em cả, và dù có thù ghét thì em cũng không có gì phải sợ vì ình đã làm một việc đúng. Nhưng cô hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói ra câu đó, cô nghĩ xem, một lớp học gần 200 sinh viên thì làm sao em có thể góp ý kiến ý cò gì được chứ. Và việc góp ý cũng trở thành vô nghĩa vì chẳng lẽ 1 buổi học mà em phải đứng lên ngồi xuống đến 5-6 lần, lúc đó người ta sẽ chán nản và không muốn là việc vô ích nữa, người ta sẽ nghĩ ra những cái có ích hơn để là ( như là cái việc mà em đang là đây)

votuantu20
04-10-2006, 10:26 PM
:liec ( Thứ ba : em chưa bao giờ nói quan hệ thầy trò là quan hê mua bán cả, em chỉ nói kiến thức là một món hàng vì rõ ràng em đã phải trả giá để có được nó bao gồm tiền học phí, sức lực em bỏ ra, và cả chi phí cơ hội nữa. Và các thầy cô là người trao 1 phần kiến thức cho em nên rõ ràng thầy cô là người bán. Nhưng quan hệ lại không phải là quan hê mua bán. Vì nếu nói đó là quan hệ mua bán thì phải có lời và lỗ, nhưng kiến thức là một loại hàng hóa đặc biết, càng bán nó bạn càng có nó. Cho nên có thể nói giữa thầy và trò có sự mua bán kiến thức, nhưng quan hệ thì không phải là quan hệ mua bán. CÔ nói :" Em chưa đủ kiến thức về kinh tế để nói về "Quan hệ mua bán đâu". Nên lựa từ khác đi. ". cô nói đúng, e chưa đủ kiến thức kinh tế để nói về quan hệ ua bán nên em đã không dùng từ này, cô có lầ lẫn gì không. Nhưng cô này, cô cũng chưa đủ kiến thức về kinh tế để nhận định về kiến thức kinh tế của người khác thưa cô, cô hiểu gì về quan hệ ua bán??

votuantu20
04-10-2006, 10:42 PM
Xin lỗi cô Thi nếu em có quá lời, nhưng những gì em nói em cho là đúng. mỗi người có những suy nghĩ khác nhau thưa cô, có những cái đối vời người này là đúng nhưng đối với người kia là sai và ngược lại. Em nghĩ mọi chuyện trên đời đều là ảo, vì đều do bộ não con người tạo ra. cũng thế giới này nhưng với con chó sẽ khác, với con gà sẽ khác, và với con người sẽ khác. mỗi người sẽ có cảm nhận khác về mọi chuyện. đọc bài viết của cô, em nghĩ cô rất bực tức về em thì phải ( chắc chắn ), từng câu từng chữ của cô ko hề có ý góp ý kiến hay khuyên bảo em mà cốt ý là đề đáp lại những lời nói mà cô cho là vô lễ mà em đã nói với các thầy cô. đó là điều em nghĩ, có thể cô thấy sai, nhưng đôi với em nó lại đúng và em chắc chắn rằng những gì em cho là đúng thì không chỉ mình em cho là đúng. ở đây chúng ta ko bàn đến chuyện đúng hay không đúng, nên hay không nên ( vì nó rất mơ hồ) mà chúng ta nên nghĩ đến nó có lợi hay không. Và em nghĩ việc em làm hoàn toàn có lợi. còn có lợi như thế nào thì cô tự tìm hiểu nhé.
Chào cô, và xin lỗi nếu cô thấy em nói sai, nhưng em không hề nói sai thưa cô.

tigerchem
04-11-2006, 04:40 PM
Diễn đàn này được xây dựng từ khởi xướng của một SV năm 2, với ý tưởng muốn có một mảnh đất trên mạng cho SV khoa Hóa trao đổi và xa hơn nữa là tham vọng có một sân chơi lớn cho những ai yêu thích Hóa ở khắp mọi nơi. Bắt đầu gần như từ hai bàn tay trắng, có nhiệt huyết và vốn kiến thức tin học chưa đủ để điều hành một trang web cộng với vấn đề đầu tiên là tiền đâu, các bạn đã vượt qua tất cả để có thể cho ra đời đứa con tinh thần của mình. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn tồn tại, trang web bị hack và xem như ước mơ có thể tan thành mây khói. May mắn là sau đó trang web đã được sự ủng hộ rất lớn cả về vật chất và tinh thần của các thầy cô trong khoa, đặc biệt là ở bộ môn hóa tin. Nói dài dòng như thế cho thấy để có được một nơi chúng ta có thể tự do tranh luận ngày hôm nay là cố gắng lớn không chỉ của các bạn SV mà còn có các thầy cô, những người mà bạn Tú đã chỉ trích trong phần đầu của my opinion. Bạn chỉ thấy những hiện tượng nhỏ mà đã vội qui kết cho bản chất của vấn đề. Không cần bàn về kiến thức hóa chuyên môn, việc có đủ trình độ để xây dựng một trang web tồn tại và phát triển hơn 4 tháng qua với hơn 200 thành viên và gần 1000 bài viết, so với các diễn đàn khác là ít nhưng về nội dung, tính thiết thực của nó về mặt khoa học là không thể chối cãi so với những diễn đàn khác. Hơn nữa các thầy cô trong khoa đều là những người có học hàm, học vị, ít nhất cũng hơn chúng ta một tấm bằng Cử nhân. Do đó không thể nói "khoa Hóa chúng ta hình như không có nhiều người giỏi ngay cả những người dạy chúng ta".
Tiếp theo, việc tranh luận trên một diễn đàn phải dựa trên cơ sở đưa ra quan điểm của mình và đánh giá những quan điểm khác một cách khách quan. Nếu chỉ nhằm bác bỏ những ý kiến trái ngược với mình thì đó chỉ là một hình thức công kích, gây mất đoàn kết nhưng không dám ra mặt và không dám nói thẳng. Hay nói khác hơn đó là những lời ngụy biện mà ta không nên quan tâm. Do đó bạn Tú nên xem lại mục đích của mình khi lập ra thread này có phải là để đóng góp ý kiến hay phê phán và chỉ trích người khác một cách ngụy biện để rồi khi mọi người tìm cách giải quyết vấn đề bức xúc cho bạn một cách chân thành thì bạn bảo "thật sự không còn ý định tham gia diễn đàn nữa", một hình thức rút lui không thể gọi là quang minh chính đại. Bạn nói rằng mình đã có cách giải quyết của riêng mình, nhưng không nói đó là gì mà chỉ nói "có những người không hiểu rõ vấn đề của mình, ý nghĩa thực sự tôi muốn nói". Nếu bạn muốn chia sẽ ý nghĩ của mình với người khác và mong muốn cùng nhau giải quyết một vấn đề thì tại sao bạn lại kết luận bằng một câu nói có ý cá nhân như thế?
Một điều nữa tôi muốn nói với bạn là hiện nay, bạn là một sinh viên, Đoàn viên thuộc quyền quản lý của khoa Hóa trường ĐH KHTN. Trước khi bước vào đây không ai ép buộc bạn mà là tự nguyện, nghĩa là bạn đã có thời gian tìm hiểu, cân nhắc suy xét trước khi chọn lựa ngôi trường bạn gắn bó suốt 4 năm, sao bây giờ bạn lại bảo thất vọng và tiếp tục bước đi một cách miễn cưỡng cho hết 4 năm ĐH như một nghĩa vụ. Xin lỗi, việc vào ĐH không phải ai cũng theo đúng ước nguyện của mình mà có khi đó là sự ép buộc nhưng chưa có ai phải vào ĐH vì nguyên nhân người ta ép bạn vào để hại bạn, ĐH là nơi gíup bạn trưởng thành chứ không phải là nơi chôn vùi tương lai bạn. Qua những bài viết của bạn tôi thấy bạn nhắc đến Einstein nhiều lần vì ông đã dũng cảm rời bỏ nước Đức để sang Thụy Sĩ học tập, đã giúp nhân loại thoát ra khỏi lầm lẫn của Newton. Nhưng bạn có biết chính Einstein cũng đã học một chương trình như bạn ngày hôm nay, với cách dạy và học cổ điển chứ không phải đã đổi mới với những phương tiện truyền thông hiện đại. Điều gì làm nên nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỉ 20? Edison đã trả lời giùm bạn: 99% lao động và 1% trí óc. Einstein chưa bao giờ đòi hỏi người ta phải dạy ông theo cách ông ta muốn mà chỉ đòi những học trò của ông phải siêng năng và tự lập. Và cũng đừng quên từ khi cơ học lượng tử ra đời, những sai lầm của Einstein đã bắt đầu bộc lộ. khi nghiên cứu về bản chất sóng của electron Einstein đã nhận ra xác suất electron gây ra hiện tượng giao thoa là vô cực trong khi ta biết xác suất một biến cố xảy ra không thể vượt quá 1 chứ đừng nói đến vô cực. Và Einstein đã kết luận khi Chúa sinh ra electron, phải chăng người đã sai lầm để bây giờ có một hiện tượng kì lạ và vô lí như thế? ngày nay, khi cơ học lượng tử phát triển thì chúng ta đã giải thích được bằng thuyết của Neils Bohr và Bohr đã kết luận: Chính Einstein đã sai chứ không phải Chúa. Bạn Tú thân mến, khoa học là sự kế thừa, ngày hôm nay chúng ta đứng vững vàng trên cao để nhìn ngắm thế giới là nhờ những nhà khoa học trước đây đã xây nên những nấc thang cho bạn lên cao. Nếu bạn chỉ trích họ , như bạn bảo Newton sai lầm hay những thầy cô của bạn không đủ giỏi thì có lẽ hôm nay bạn vẫn đang ngồi lạnh run trong hang đá như những người tiền sử hàng ngàn năm trước.

tigerchem
04-11-2006, 06:04 PM
Hiện nay, bạn là một SV nên việc đánh giá thầy cô đang giảng dạy ở bậc ĐH "đã có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc của mình" và "tiếp tục cố gắng cô nhé" là không nên. Có thể bạn nghĩ ở phương Tây và Mỹ người ta vẫn nói như thế nhưng văn hóa Việt Nam không cho phép bạn làm như vậy. Lịch sử hơn 4000 năm của nước ta đủ để chứng minh tính đúng đắn của mình so với gần 300 năm của Mỹ. Tôi cũng nói ở trên rằng bạn là một Đoàn viên. Bạn cũng biết một trong những nhiệm vụ của Đoàn là nắm rõ tình hình, tư tưởng của SV nhằm giúp họ trở thành tri thức có tài, có nhân cách và phẩm chất tốt phục vụ cho xã hội. Bạn nói bạn phải chịu đựng những bức xúc suốt gần 2 năm qua để hôm nay mới có dịp nói, nói trên diễn đàn do những thầy cô và bạn bè của bạn dựng nên, những người mà bạn gọi là "không đủ tư cách trở thành nhà khoa học". Tại sao bạn không thử trao đổi với Đoàn Hội, không một lần nói chuyện với Bí thư lớp mình, không ghé thăm văn phòng Đoàn trường? Tôi tin chắc ở đó bạn sẽ gặp được những người bạn vui tính và vô tư, họ đã và đang sống, học tập với tinh thần "đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta mà hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay". Có thể Đoàn Hội chúng ta còn nhiều thiếu sót khuyết điểm khiến bạn không tin tưởng, có thể bạn nghĩ việc tìm một người có thể hiểu được mình và mình có thể trình bày ý nghĩ của mình cho họ là một khó khăn thì xin bạn hãy nghĩ lại, có những Đoàn viên dám nghĩ, dám làm, dám phê bình và tự phê bình, trình bày ý kiến của mình một cách thẳng thắn và chân thật thì Đoàn mới vững mạnh được. Là một đoàn viên tại sao bạn không làm điều đó?
Điều cuối cùng tôi muốn nói với bạn rằng tôi cũng chỉ là một người bình thường, những điều tôi viết ra để trao đổi với bạn cũng hết sức bình thường nhưng có thể bạn quên. Nội qui diễn đàn có viết không chấp nhận bất cứ hình thức công kích, mạ lị nào nhắm vào một cá nhân hay một đoàn thể,
Khi trao đổi, thảo luận phải tôn trọng người khác. Mong bạn đừng nhìn vào những mảng tối trong đời sống muôn màu của xã hội mà hãy tìm kiếm những gam màu tươi sáng hơn. Hãy trở thành một người biết sống, học tập và cống hiến một cách không vụ lợi cho bản thân, khi đó tâm hồn của bạn sẽ rộng mở và thoáng hơn. Bạn đã "vượt qua tất cả các học phần mà không bị thi lại môn nào, học kỳ nào cũng đều được học bổng", đó là thành công của bạn. Hãy tiếp tục phấn đấu giữ vững thành tích đó, đây mới chính là những ước muốn và mong mỏi mà các thầy cô vẫn ngày đêm hi sinh thầm lặng để bạn đạt được. Có những lúc thầy cô mệt mỏi nên sai lầm, nhân vô thập toàn mà. Đó đâu phải cố ý. Một trăm cái lý không bằng một tí cái tình, hãy rộng lượng hơn trong cái nhìn về thầy cô ở giảng đường ĐH. Hãy nhận học bổng bằng tri thức và công sức của mình như một sự trân trọng của xã hội giành cho bạn chứ không phải bằng gian lận trong thi cử để đạt điểm số cao.
Chúc bạn thành công!
Hồ Minh Nhật

Luu Thi Xuan Thi
04-12-2006, 06:04 PM
Chao em,

Sau khi doc xong cac y kien moi nhat cua em. Toi va dong nghiep nhan thay rang "Neu em phai dung len 5 - 6 lan de gop y Thay Co giang sai.." thi em co the len Ban Chu Nhiem Khoa noi ve van de nay de BCN Khoa dieu tra xem xet dieu nay la dung hay khong. Viec em phan anh ma em cho la dung va co tien bo gan day thi toi khong nhan ra duoc vi hien tai toi khong o truong Dai Hoc.
Toi khong tranh cai voi em vi qua internet co the gay hieu lam. Neu em muon gap toi de trao doi kien thuc hay cach giang day, em co the gap toi tai Bo Mon Hoa Huu Co vao dau nam 2007. Neu gap em truc tiep, toi se noi nhieu hon nhung gi viet trong gop y va cung hieu em nhieu hon.
Cach day vai ngay co bai cua Yen tren bao online viet rat hay ve giao duc VN va nhung suy nghi cua the he tre ve nen Giao Duc nuoc nha. Em co the tim doc va suy ngam de hieu minh nen lam dieu gi hien tai.

Thi

NGUYENBOM
04-13-2006, 01:37 PM
xin có vài góp ý:
thật ra thầy cô la nguoi day chung ta phuong phap va neu chung ta da duoc hoc o nguoi thay cua minh duoc dieu nay thi qua la dang quy roi
theo minh thi ban Tuantu gi do noi khong phai la ko co ly.
tuy nhien dung tren 1 nguoi la sv nam 4 va la 1 nha nghien cuu thi minh cho rang la mien la giao vien cung nhu sv nam vung nhung gi can ban nhat va moi nguoi co 1 huong nghien cuu rieng va co gang lam sao nam vung huong nghien cuu do va nhung kien thuc lien quan la tot roi
lay vi du , toi khong biet nhieu ve phan tich , ban hoi toi ve cuc pho ,trac quang chang hạn.Toi tra loi ko biet cung ko co gi la
tham chi chuyen nghanh Hoa ly , sv hoi thay co dien hoa ve polymer cung chua chac gi biet duoc
Binh thuong thoi, kien thuc la moi nguoi tu tich luy, mien sao nhung dieu can ban cua hoa hoc nam vung la duoc
neu ko nam duoc thi te qua
ban tuong thay co cua chung ta la Bach khoa toan thu hả?
ban tuong thay co chi day thoi hả ho con du chuyen tren cuoc doi nay de ma phai lo nua chu?
ngay xua minh cung nhu ban, cu nghi thay co la PGS TS nay no la biet het nhung dau co dung vay dạu.dieu do ko dung lam dau
chi co nguoi di truoc va nguoi di sau, nguoi di truoc chi cho nguoi di sau de nguoi di sau tien bo hon minh, do la dieu nen lam
Tóm lại vấn đề, minh chi muốn là chung ta nen ton trong thay co khong phai la o kien thuc chuyen mon ma la vi o con nguoi va su nhiet tinh cua thay co
chung ta nen tran trong tung loi giang cua thay co
co the vi thay co hoi lon tuoi , noi nham hay nhu the nao do, cuoi gio chung ta gop y xay dung 1 cach hoa nha .Dieu nay rat quan trong
ban thu nghi xem ban la giang vien co 1 sv dung len noi " Thay sai roi."
ban se het suc kho chiu
voi minh, minh hoc o nhung nguoi thay co ,hoc o anh chi cao hoc, hoc o ban be
khong biet thi noi la ko biet
va nho ho chi lai cho minh
co sao dau, mien la khi da chi roi thi phai nho va dung de sai nua la duoc roi.
chuc thay co suc khoe va nghien cuu tot
chuc ban be khoa hoa lam tot de tai trong dot nay

Lam Xuan Tam
04-13-2006, 11:12 PM
Một thời gian không thể lên net vì lý do cá nhân, hôm nay lên lại, một lần nữa bị shock! THẬT SỰ SHOCK!!
Cảm thấy thật hoài công khi bỏ thời gian công sức ra ngồi thảo luận với bạn, Tuấn Tú à. Đã rất thật lòng và cố hết sức để hiểu bạn, đã cố gắng nói với bạn một cách lịch sự và tế nhị nhất. Nhưng tất cả dường như thật vô nghĩa. Có vẻ như người khác càng lịch sự, càng tế nhị với bạn, càng tỏ ra tôn trọng bạn, thì cũng chỉ tổ làm cho bạn càng nâng cao cái “Tôi” ngã mạn của bạn chứ chẳng thể khiến bạn chịu nhìn lại mình!
Nhưng em vui vì cô đã có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc của mình. Cô tiếp tục cố gắng cô nhé.
Bạn nghĩ bạn là thầy đang dạy dỗ một người trò à? Qua tất cả những gì bạn nói, chỉ có thể cảm nhận được ở bạn một con người “hống hách” (khó nghe một chút: “xấc láo” trong khi bạn chẳng là cái đinh gì trong cái thế giới này cả!) (Chẳng quan tâm liệu có phải đang “chấp lời” mà không “đặng ý” của bạn hay không nữa)
Thật sự rất thất vọng về bạn Tuấn Tú à! Đã từng nghĩ có thể giúp bạn chịu từ từ nhìn lại cách sống, cách cư xử của bản thân. (Có vẻ như đã đánh giá bản thân hơi cao!) Xuân Tâm thật sự bỏ cuộc rồi! Hôm nay chỉ muốn nói cho bạn biết ý kiến của tôi, một người học cùng khoa, cùng khóa với bạn, về bạn:
“Tôi ngạc nhiên và tự hỏi làm thế nào mà với cách sống, cách cư xử với người trên, người trước như thế mà bạn vẫn có thể sống khỏe tới tận bây giờ!”

Nguyen Anh Thy
04-14-2006, 09:56 AM
Thưa cô Anh Thy, lần đầu tiên đọc bài viết của cô, em đã muốn nói với cô một điều rằng, em muốn xin lỗi cô vì đã làm cho cô buồn. Nhưng em nghĩ những điều em đã nói ra là không sai và hoàn toàn có cơ sở. Nhưng em vui vì cô đã có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc của mình. Cô tiếp tục cố gắng cô nhé.
Chào bạn Tú,
Tôi đã đọc lời hồi đáp của bạn đã lâu, tôi nghĩ không còn gì có thể nói với bạn nữa vì hình như vị trí giữa tôi và bạn đã thay đổi, bạn đang là "thầy" của tôi đấy thôi. Nhưng tôi nghĩ bạn cũng nên biết tôi nghĩ gì về lời "khen tặng" của bạn. Cám ơn bạn đã đánh giá tôi "có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc", nhưng thưa bạn, tôi nhận thấy mình không tiến bộ nhanh như thế đâu, chỉ có vài tuần làm sao tôi có thể với trình độ và sự nhận thức theo bạn đánh giá "chỉ như 1 học sinh lớp 9" mà có "đủ khả năng dạy bạn". Tôi vẫn là tôi đấy thôi, có chăng sự tiến bộ trong tôi là cách nhìn, cách nghĩ về quan hệ, tình cảm thầy- trò ngày nay đã thay đổi rất nhiều, tôi cần phải thích nghi nếu muốn còn đứng trên bục giảng, nếu không có ngày gặp lại chuyện tương tự chắc "tôi sẽ hóa điên hoặc lên cơn đau tim mà chết... ". Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với bạn qua diễn đàn này, còn bạn thấy không hài lòng về cách dạy cũng như bạn cho rằng tôi "không đủ kiến thức để dạy bạn" và bạn cần một người thầy thật giỏi thì bạn có thể trực tiếp đến văn phòng khoa hóa và gặp BCN khoa để giải quyết cho bạn.
N.A.T

TITAN
04-16-2006, 01:39 PM
CÙNG ĐỌC CÙNG XẤU HỔ!!!???
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thưa cô Anh Thy... em vui vì cô đã có sự tiến bộ rõ rệt trong công việc của mình. Cô tiếp tục cố gắng cô nhé.
Còn về phía cô Lưu Thị Xuân Thi thì e có một vài ý kiến với cô như thế này..... cô nghĩ sao về cái lầm lẫn trong nhận thức, cái lầm lẫn từ trong cách hiểu vấn đề dẫn đến cách giải quyết vấn đề cũng lầm lần, và đem cái lầm lẫn đó truyền đạt lại cho 1 thế hệ. cái lầm lẫn đó thật đáng nguy hiểm nhỉ?
...Nhưng cô này, cô cũng chưa đủ kiến thức về kinh tế để nhận định về kiến thức kinh tế của người khác thưa cô, cô hiểu gì về quan hệ ua bán??
Chào cô, và xin lỗi nếu cô thấy em nói sai, nhưng em không hề nói sai thưa cô.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiết nghĩ, cùng tạo ra một diễn đàn để trao đổi và bày tỏ các bức xúc của sinh viên và giáo viên là ý tưởng đáng khích lệ, ít nhiều diễn đàn này cũng đã mang lại cái nhìn khá mới mẻ về những suy nghĩ và bức xúc của sinh viên, xin gửi lời chúc mừng và chia sẻ đến ban quản trị diễn đàn (các bạn đã bước đầu thành công trong việc tạo ra một sân chơi cho sinh viên chứ không hẵn là "giấc mơ tan thành mây khói"! Tuy nhiên, nếu ví diễn đàn này là cái nhà thì có thể ví von áp dụng câu nói cháy nhà ra mặt chuột!!! cùng với những câu chuyện và bức xúc của chúng ta thì theo đó văn hóa ứng xử của từng cá nhân dần bộc lộ qua những câu chữ trên bài viết tham gia,.
Thật vậy, chúng ta là những người có học thức, ở cái tầm học trên cả tú tài như thế thì văn hóa ứng xử ắt hẵn phải cao lắm! Tuy nhiên điều này cũng nên suy xét lai. Không phải sinh viên nào cũng nhớ bài học vỡ lòng về văn hóa ứng xử mà chúng ta được học từ khi mẫu giáo,. !!! Điều này thì chúng ta hãy cùng nhau suy ngẫm từ những bài viết và thái độ của sinh viên trong các giờ giảng!

Đề nghị Ban Chủ Nhiệm Khoa Hóa giải quyết thích đáng vụ việc và chấm dứt chủ đề Votuantu! Diễn đàn là do sinh viên lập ra, tuy nhiên khoa cũng nên xem xét thông qua các hình thức kỷ luật và can thiệp kịp thời đối với những tình huống không ổn như thế này! Hội đồng khoa nên có ý kiến và công văn chỉ đạo, nếu cần thiết thì phải có hình thức kỷ luật chứ không thể chỉ có ý kiến trao đổi riêng với một vài cá nhân rồi không thu được hiệu quả gì!
Phát biểu của "sinh viên" Võ Tuấn Tú đúng hay sai thì mỗi người mỗi ý kiến, mỗi lập luận (đề nghị khoa làm rõ). Thái độ và văn hóa ứng xử của Võ Tuấn Tú ai cũng thấy là thiếu lễ độ, đề nghị diễn đàn phế truất quyền tham gia gửi bài của Võ Tuấn Tú, đề nghị ban chủ nhiệm khoa có biện pháp giáo dục lại "sinh viên" này, nếu vẫn không có hiệu quả thì phải có hình thức kỷ luật thích đáng,.
Thầy ra thầy, trò ra trò, tự do và bình đẳng trong tranh luận là điều cần khuyến khích, tuy nhiên tư cách của người tham gia tranh luận thì phải có trước có sau, có trên có dưới chứ không thể "cá mè một lứa" như vậy đươc. Còn đâu truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam??????????????????????????????????????????????? ????????????????????????????????????????????

bluemonster
04-17-2006, 08:26 AM
Với tư cách là BQT, BM đã có thông qua ý kiến của các thầy, BM rất muốn xóa đi thread này, vì đây là một thread không mang tính xây dựng diễn đàn, ngược lại, nó còn ảnh hưởng rất xấu đến bộ mặt của diễn đàn, nói sâu hơn, nó ảnh hương trực tiếp đến bộ mặt của khoa Hóa KHTN TPHCM. Vì diễn đàn này là một sân chơi, đặt công khai trên mạng, không biết votuantu có biết nhưng lời của bạn đã cho nhưng em học sinh 12 sắp đang kí vào khoa hóa trường ta có một cái nhìn thế nào ko!!! Và những bạn bè của các trường khác nữa, thật xấu hổ!!! BM nghĩ votuantu nên xem lại thái độ của mình, và tất cả những gì bạn viết, nếu bức xúc thì hãy cứ nhận về mình như một thằng con trai đi, BM thấy bạn rất thích làm một người tuyên phong cho hơn 200 sinh viên khoa Hóa, mọi lời nói của bạn đều tỏ vẽ thông cảm với các sinh viên, bạn nói họ có bức xúc mà ko dám nói ra, chỉ có bạn là dũng cảm thôi...BM chỉ muốn nói một câu, bạn đã sai rồi.
BM muốn biết ý kiến của thầy cô: Có nên giữa lại thread này hay không? Thầy cô hãy bỏ chút thời gian để phản hồi, các bạn sinh viên khác cũng giúp mình nhé, thú thật mình rất muốn xóa, nhưng BM đã hỏi qua các thầy, và không được chấp nhận.
Về phía votuantu, sau ba ngày nữa, bạn sẽ bị ban ra khỏi 4rum, thời hạn ban thì thấp nhất là một tháng. Và nếu những lần sau bạn vẫn tiếp diễn thái độ như vừa qua, rất có thể bạn sẽ bị del ip luôn!!!
Còn về phía tất cả các mem trong 4rum, BM nhân đây sẽ thông báo luôn, với tư cách là người quản trị 4rum, BM sẽ không chấp nhận bất cứ những chủ đề gì không mang tính "xây dựng 4rum". BM sẽ không giải thích cụm từ "xây dựng 4rum", vì chúng ta là những người sinh viên, đương nhiên ai cũng có thể tự hiểu.
Chúc mọi người vui vẽ!!! :nhau (

aqhl
04-18-2006, 07:13 PM
Khi bạn Tú đưa ra những bức xúc của mình lên diễn đàn, mọi người đều cảm thông với bạn. Mọi người rất cố gắng đưa ra những ý kiến để giúp bạn có những suy nghĩ thoáng hơn. Điều đó chẳng có lợi ích gì cho những người tham gia trao đổi với bạn, không muốn nói là tốn thời gian nữa. Họ là những người thầy, người anh, bạn của bạn... không muốn nhìn thấy bạn vì cái nhìn quá khắc khe với cuộc sống mà làm ảnh hưởng đến tương lai của bạn, đến ước mơ trở thành nhà khoa học nổi tiếng của bạn. Để nhận được gì, một cái nhìn ghẻ lạnh của bạn (đôi khi còn coi thường nữa). Bạn chỉ mới học năm hai đại học, chưa tiếp xúc được với bao nhiêu thầy cô, bậc đàn anh đi trước mà bạn đã vội vàng kết luận "khoa Hóa không có nhiều người giỏi". Tôi đã xem điểm số học tập của bạn, tôi nghĩ với điểm số này bạn phải cố gắng nhiều nữa mới theo kịp mấy bạn chung lớp của bạn, chứ đừng nói tới nhiều đàn anh đi trước hoặc thầy cô của bạn. Tuy so sánh về điểm số chưa phản ánh chính xác khả năng của mỗi cá nhân, nhưng vì không còn cơ sở nào khác nên tôi dùng nó để cho bạn thấy. Bạn tự hào vì mình nhận được học bổng mỗi học kì ư ? Điều đó tùy bạn, tôi muốn nói với bạn rằng, điều đó bình thường thôi ! (VQV). Bạn nghĩ gì khi bạn giúp một người đi qua đường, khi qua đường xong, thay vì cảm ơn, người đó vùng tay bạn ra và nói : " Khỏi cần anh giúp nữa, tôi tự biết đi một mình trên quảng đường còn lại rồi". Bạn đang xử sự như vậy đối với những người tham gia trao đổi với bạn trên diễn đàn này đấy.

Mọi người không phản đối bạn về những bức xúc, chỉ đến khi bạn dùng những từ ngữ không hay đối với cô Anh Thy và cô Xuân Thi. Với cô Anh Thy, mặc dù bạn không có ý xấu, nhưng cách dùng từ quá non nớt gây phản tác dụng. Với cô Xuân Thi, bạn nói đúng, cô ấy cũng chẳng có kiến thức gì về kinh tế để dạy đời bạn cả. Nhưng bạn biết không, cô ấy chẳng biết gì về diễn đàn này đâu. Qua lời kể của tôi, cô ấy muốn lên diễn đàn để khuyên bạn, để muốn tốt cho bạn đó. Để được gì, buồn phiền từ những câu chữ của bạn. Ứng xử là cả một nghệ thuật. Hy vọng bạn học được nhiều điều từ diễn đàn này và cố gắng để vươn tới thành công.

Aq.

ngoctukhtn
04-19-2006, 10:03 PM
Chào bạn Võ Tuấn Tú! Tôi đang học năm thứ tư nên hiển nhiên là đàn anh của bạn. Trước hết phải nói thật sự là tôi cũng đồng ý với bạn rằng trường của chúng ta bao gồm cả chúng ta trong đó không có nhiều người giỏi Nói rộng ra cả nước Việt Nam của chúng ta cũng không có nhiều người gỉoi o đẳng cấp quốc tế Bằng chứng là chúng ta không có giải Nobel khoa học nào Tuy nhiên điều đó có thay đổi việc chúng ta là chúng ta, là người Việt Nam không Không hề Vậy bạn hãy là chính mình, hãy học hãy đọc để trở thành người giỏi trong số it những người giỏi đó đi Cho dù không có thầy cô nào có đủ khả năng dạy bạn đi chăng nữa thì cũng hãy tự mình rèn luyện bản thân bởi vì tự học tập là việc cần phải làm trong suốt cuộc đời Tôi từng là học sinh giỏi quốc gia hai năm liền ở cấp phổ thông trung học, đã từng nhận tất cả các học bổng trong trường và rất nhiều các học bổng ngoài trường, hiện có điểm số trong khoa cũng tương đối tạm được song tôi không cho rằng mình là giỏi thậm chí càng học lên cao tôi càng thấy mình thiếu tự tin vì thiếu kiến thức nhiều hơn và cảm thấy mình có lẽ còn bé hơn môt hạt cát trong vũ trụ Vậy thì nên chăng chúng ta chê bai một ai đó là dở khi chính chúng ta cũng không hơn Nói vậy để thấy rằng việc chê bai người này hay người kia, đặc biệt là các thầy cô giáo, là điều không nên và chỉ phí thời giờ trong khi chúng ta hãy tận dụng thời gian và đầu óc để tự học hỏi nhiều hơn Tôi đã đọc các bài viết của bạn về cô Anh Thy- một người mà tôi rất quí mến- và cảm thấy bạn đã quá gay gắt với cô Tôi chỉ muốn khuyên bạn một điều là muốn trở thành một nhà khoa học lớn thì trước hết phải là một con người lớn về văn hoá, về tầm nhìn, phải có tấm lòng nhân hậu bao la Hãy học cách khoan dung thay vì chỉ trích bởi vì chỉ có vậy mới đem con người đến với nhau Nhà thơ Tố Hữu có câu thơ là "Vui lên chứ bạn đời ơi tuổi trẻ, Say tương lai là tuổi của anh hùng" Chúc bạn may mắn và có nhiều niềm vui trong cuộc sống
Nguyễn Ngọc Tú

votuantu20
04-21-2006, 11:26 AM
lần đầu tiên mình lên diễn đàn một cách rất tình cờ, đó là khi trường thông báo rằng phải đăng kí học phần qua mạng. Khí đó mình thấy trang web khoa mình rất đẹp, mình ngạc nhiên và càng ngạc nhiên hơn khi trang web của khoa mình lại do một bạn sinh viên năm hai lập ra. Để tạo ra một trang web và duy trì nó hoạt động đúng thực là tốn không ít thời gian, công sức, và tiền bạc nữa. và cũng rất tình cờ, không hiểu sao lúc đó mình lại gửi bài my opinion , có lẽ mình nghĩ sẽ có người giúp được mình đây, giúp mình biết phải làm gì trong hoàn cảnh như mình lúc đó. Mình trình bày ý kiến của mình, và nhận được ý kiến phản hồi của các bạn. Mình tiếp thu những cái mình nghĩ là đúng, còn những cái mà lúc đó mình chưa cho là đúng thí mình sẽ phản bác. Việc phản bác đó không nhằm mục đích phê phán, chỉ trích mà mình chỉ muốn nói rằng mình chưa đồng ý với ý kiến đó, và mình cần có một sự giải thích rõ ràng hơn. Mình cũng là một sinh viên, như vậy ít ra mình cũng có một phần nhân cách, và cách xử sự của mình sinh viên chứ. Mình không hề có ý muốn đả phá hay kích động ai cả, việc đó không có lợi mà còn có hại cho mình ( vì mình để rõ họ tên ).
Việc mình nói sẽ không tham gia diễn đàn nữa không phải là minh trốn chạy. mình chỉ muốn kết thúc một vấn đề , kết thúc một bài toán mà mình đã giải được nó. Nếu các bạn muốn biết cách giải quyết vấn đề của mình thì mình sẽ nói đây.
Bài học mà mình rút ra được sau tất cả mọi chuyện là : Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

votuantu20
04-21-2006, 11:37 AM
Lúc đầu mình thấy khó chịu vì những gì đang diễn ra xung quanh, mình ko thể chấp nhận cái thực tại phủ phàng này. Mình muốn mọi thứ phải giống như suy nghĩ của minh, phải tốt đẹp như những gì mình đã từng mơ ước và mong chờ nó. Khi thực tại không được như vậy thì mình rơi vào tình trạng khủng hoảng niềm tin và hy vọng. Điều này cũng dễ hiểu và chắc các bạn có thể thông cảm cho mình vì ngay cả thầy Huy cũng đã từng như mình.
Mình muốn thay đổi tất cả, hay nói đúng hơn mình muốn thay đổi những gì đang hiện hữu xung quanh mình, và đang làm mình khó chịu. Nhưng mình quả là quá lý tưởng đến không tưởng. Mình không biết rằng mình không thể thay đổi được gì cả. Mình chỉ có thể thay đổi bản thân, thay đổi cách suy nghĩ về mọi chuyện. Nghĩ mọi chuyện nhẹ nhàng hơn, tốt đẹp hơn. ắt hẳn khi đó cuộc đời sẽ thay đổi trong suy nghĩ của mình, và khi đó mình sẽ không khó chịu nữa, mình sẽ vui vẻ và đi tiếp quãng đường còn rất dài phía trước. Đó là cách giải quyết , hướng đi của mình.

votuantu20
04-21-2006, 11:48 AM
Mình chưa hề nghĩ việc đạt học bổng là giỏi, là đáng tự hào cả. quả là rất bình thường thôi.
Mình cũng chẳng là cái đinh gì cả. Nhưng mình chưa và sẽ không bao giờ gian lận trong thi cử để có được học bổng. Mình không thể tin được khi một người lại nhắn gửi một lời khuyên nhủ như vậy với mình ( sao không thấy ai nói người này đang đả kích mình)
Điểm số của mình không phải là tạm được mà là thấp. rất thấp so với mong đợi của mình. Nhưng nó phản ánh đúng trình độ của mình, mình thực sự không giỏi, nhưng từ lúc này sẽ khác.
Khi đọc những bài viết khá căng thẳng của các bạn, mình giật mình và đọc lại tất cả những gì mình viết thì mình thấy rằng. Nội dung và ý nghĩ của những bài viết đó mình không thấy có gì sai cả, chỉ có một cái sai duy nhất : thái độ. Nếu mình nói chuyện với thái độ nhã nhặn hơn thì các bạn đã không công kích mình dữ dội đến như vậy.

votuantu20
04-21-2006, 12:01 PM
Nhưng mình thấy rằng những lời lẽ của các bạn cũng nặng nề lắm. Các bạn hãy thử đọc lại tất cả những gì các bạn viết ( đừng đọc bài viết của mình nhé ) , và các bạn nghĩ xem với những lời lẽ đó mình có thể tiếp thu hay không dù là có thể nó đúng ( cũng như những lời lẽ của mình dù rằng có thể nó đúng nhưng chắc chắn không được chấp nhận )
Dù sao vấn đề của mình cũng đã giải quyết, và vì sao mình không muốn tham gia diễn đàn nữa thì mình cũng đã nói. Nói như vậy không có nghĩ là mình ko tham gia diễn đàn nữa đâu, mình chỉ ko tham gia gửi bài cho my opinion thôi.
Mong là các bạn hiểu mình. Xin lỗi các thầy cô vì thái độ khó chịu và những lời lẽ khó nghe.
Chúc mọi người vui vẻ và không bị shock vì mình nữa.
:dantoc ( :dantoc ( :dantoc ( :dantoc ( :dantoc ( :dantoc ( :dantoc ( :dantoc (

bluemonster
04-21-2006, 02:23 PM
Còn việc sẽ ban bạn ra khỏi 4rum, bạn nghĩ sao!??? Tại sao bạn không có ý kiến gì nhỉ! :nghe (

Lam Xuan Tam
04-21-2006, 07:26 PM
Võ Tuấn Tú lại một lần nữa gây shock cho Lâm Xuân Tâm!! Well, dù sao cái sốc này cũng không khó chịu. Sao thay đổi thái độ 180o vậy?
Làm Xuân Tâm tự nhiên thấy áy náy vì bài post trước chửi bạn dữ quá!
Thôi vậy, chúc mừng bạn đã tìm ra cách giải quyết cho mình.
Và admin à, dù sao XTâm cũng nghĩ cái thread này nên xoá đi. Nhưng cũng đừng vội quá, sau 1, 2 tuần nữa đi!

aqhl
04-21-2006, 09:56 PM
BM muốn biết ý kiến của thầy cô: Có nên giữa lại thread này hay không? Thầy cô hãy bỏ chút thời gian để phản hồi, các bạn sinh viên khác cũng giúp mình nhé, thú thật mình rất muốn xóa, nhưng BM đã hỏi qua các thầy, và không được chấp nhận.

Uy tín của Trường ta, Khoa ta là do nhiều người, nhiều thế hệ con người xây dựng nên. Tất nhiên là trong đó sẽ còn những chổ chưa được hoàn thiện. Những chuyện các bạn nêu lên chỉ là phần nổi của tảng băng. Còn phần chìm thì sao? Xin xem thêm bài phân tích của TITAN cũng trong thread này. Những người thầy của chúng ta đang ngày đêm cố gắng hoàn thiện nó. Nhưng không thể muốn là được, phải cần thời gian và nhiều yếu tố khác nữa. Thử hỏi khắp nước Việt Nam mình, nơi nào, cơ quan và tổ chức nào không có những vướng mắc giống như ở Khoa ta, ngay cả Văn phòng Chính phủ (những vụ việc gần đây bị phanh phui trên báo). Đó là tình trạng chung, chẳng có gì mà mình phải mắc cở cả.

Vì vậy nhiệm vụ của chúng ta, những sinh viên Khoa Hóa là gì? Cố gắng trao dồi kiến thức chuyên môn, ngoại ngữ, tin học, kiến thức xã hội và bản lĩnh cần thiết, để trước hết khi ra trường có thể đáp ứng được yêu cầu của nhà tuyển dụng (có thể hỏi thêm các số liệu cụ thể ở chổ thầy Bùi Thọ Thanh) và khi vào làm việc có thể cạnh tranh được với các đồng nghiệp xuất thân từ Trường Bách Khoa, Trường Dược...

Thiết nghĩ uy tín của Trường ta, Khoa ta chẳng thể vì một số điểm chưa được hoàn thiện mà bị ảnh hưởng. Vì vậy chẳng có lý do gì mà ta phải xóa bỏ thread này. Không những thế, nó còn giúp cho các sinh viên, các học sinh khỏi bị bở ngỡ, không bị những cú sốc tương tự và chúng ta lại không phải trao đổi, giải thích cho Võ Tuấn Tú thứ 2, Võ Tuấn Tú thứ n nữa.

Chúc các CBGD trẻ Khoa Hóa làm việc tốt, chúc các bạn sinh viên học tốt.

Aq.

TITAN
04-22-2006, 12:05 PM
Bill Gates sinh ngày 28/10/1955 taị Seattle. Ông có 2 người chị gái. Cha William H. Gates II, luật sư; mẹ Mary gates, giáo sư đaị học Washington.

Học tiểu học ở trường công lập và tư thục Lakeside School, Bill Gates khám phá phần mềm vi tính từ năm 13 tuổi.

Năm 1973, Gates vào trường đại học Harvard và bỏ trường dở dang.

Năm 1975 cùng bạn Paul Allen bắt đầu hình thành nên Microsoft.

Ông có lời khuyên nào dành cho SV VN?

- Phải đầu tư vào trong việc học hành của mình. Những ai may mắn vào trường đại học sẽ thấy mình có nghĩa vụ phải học tập tốt nhất để cống hiến cho đất nước. Cơ hội việc làm cho những ai giỏi IT là cực lớn. Hãy sử dụng internet như một công cụ rộng rãi, nó sẽ dẫn bạn đến mọi nơi. Hãy sử dụng công cụ này một cách đắc lực nhất, thường xuyên nhất.
.........Điều quan trọng là luôn học hỏi những điều mới, có hoài bão và lạc quan. Những ý tưởng rất điên khùng cũng đem lại cho bạn niềm tin. Bất cứ khi nào làm gì tôi cũng luôn giữ cho mình thái độ lạc quan
............Bí quyết thành công của ông?

- Tập trung vào một lĩnh vực, hiểu nó thật tốt. Tôi bỏ nhiều thời gian để chơi máy vi tính, xem sách hướng dẫn tìm hiểu xem nó là cái gì, phải tìm hiểu, phải tự học thật nhiều.
.............Chính thức mà nói khi ấy tôi đi nghỉ ở trường đại học Harvard. Khi ấy tôi còn rất trẻ, chưa có gia đình, việc bỏ học không quá rủi ro. Tại thời điểm đó, các hãng phần cứng, kể cả Intel, cũng không hiểu nhiều về phần mềm. Đó là cơ hội cực lớn cho chúng tôi. Khi còn là sinh viên, tôi rất thích đến trường, trao đổi với các bạn khác. Họ đều là sinh viên giỏi, nhưng tôi nhận thấy phần mềm và chip có ý nghĩa như thế nào nhưng dường như chưa có ai theo đuổi.
...........Quyết định hồi ấy của tôi là chính xác. Tuy nhiên, giờ tôi vẫn khuyến khích các bạn là học hết đại học đi đã.

votuantu20
04-23-2006, 07:00 PM
Không nên xóa đề tài này vì không hẳn nó có tác động xấu. Hãy nghĩ đến những mặt tích cực của vấn đề ( như các bạn vẫn thường hay nói ).
Còn việc mình nghĩ gì về việc admin muốn ban mình ra khỏi 4rum à, mình không nghĩ gì cả , đơn giản thôi, vì mình chắc chắn bạn sẽ không làm vậy ( :liemkem ( )
Thôi nhé, chúc các bạn luôn vui vẻ.

bluemonster
04-23-2006, 08:37 PM
Bạn nói đúng rồi đó!!! Sau chuyện này, tôi rút ra được rất nhiều kết luận cũng như kinh nghiệm cho riêng tôi, và cũng xin chúc mừng bạn vì các thầy cô hơi ưu ái bạn đó!
Chúc vui!!!